Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Nước mắt “Vân Đường phủ”…



Thấm thoát đã 20 năm kể từ ngày bác hai Sển tôi mất 9/12/1996, sau đó anh Vương Hồng Bảo con trai duy nhất của bác hai cũng ra đi (mất trong tù 1998). Từ đó cho đến nay, ngôi nhà cổ “Vân Đường phủ” cũng dần dần lụi tàn theo năm tháng bởi những con người sinh sống tại đây đã không biết gìn giữ những kỷ vật cổ ở ngôi nhà, mà họ còn đang tâm phá, phá… họ chứa chấp những kẻ vô công rỗi nghề, những kẻ buôn bán ma túy, những kẻ hút sách… họ mở quán nhậu, rồi họ cho thuê… những cây cảnh vật xung quanh nhà gồm sầu riêng, sa-pô-chê, mai… tất cả bị đốn bỏ hết chỉ còn trơ lại duy nhất cây xoài đã chết khô được bao phủ bởi cây si dại đang phát triển um tùm.




Ngôi nhà cổ “Vân Đường phủ” giờ đây như nhà vô chủ còn trơ lại cái xác không hồn, chẳng khác gì thân phận cây xoài, đã và đang xuống cấp nghiêm trọng, trong khi đó xung quanh ngôi nhà cổ là nơi thiên hạ nhậu nhẹt, nhà bếp, nhà vệ sinh xây dựng thô thiển phá nát kiến trúc hài hòa của ngôi nhà cổ…

Bên trong ngôi nhà cổ (9/1 Nguyễn Thiện Thuật, phường 14, Q. Bình Thạnh, TPHCM)  bị hư hại nhiều: Cây đòn dông chống đỡ mái nhà đã mục hoàn toàn, hơn 1/3 số cây đòn tay khác đã gãy; các phần đầu cột chống đỡ ngôi nhà, các đầu kèo tiếp giáp với cột cái đều bị mối đục; phòng đọc sách và làm việc của bác hai tôi lúc sinh thời không ai được tự động bước vào nếu không được phép của bác tôi, kể cả bác hai gái (bà Năm Sa Đéc) mỗi lần bước vào cũng phải xin phép bác trai… giờ thì đã bị những người nhập cư trái phép chiếm dụng, xây cơi lên làm nhà ở, biến thành nơi phơi… quần áo; một phần mái ngói ở rìa hai mái đã hư hỏng, đổ nát; gian phụ của ngôi nhà giờ trở thành nơi ở, bếp của những người cư ngụ trái phép…


Giờ đây, nhìn căn nhà cổ của bác hai tôi chỉ biết ngậm ngùi chua xót mà thôi! Không ngậm ngùi chua xót sao được, khi “Vân Đường Phủ” ngày xưa đã từng là điểm lui tới của các “tao nhân mặt khách”, để luận cổ ngoạn, để thưởng trà, đọc sách. Hơn nửa cuộc đời của mình, bác hai tôi đã nâng niu từng góc nhà, khoảng sân, biến nó thành thứ không gian tinh tế, lưu dấu quá khứ, lưu lại tâm hồn của một học giả lịch lãm, tài hoa. Căn nhà cổ đã khiến các tạp chí danh tiếng thế giới như Times, Newsweek, … dày công bay hết nửa vòng trái đến tìm hiểu, giới thiệu,… và rồi thành quán ốc. Tự hỏi, người ta đã làm gì với di tích của tiền nhân? (http://8saigon.net/su-that-van-truong-ton.html)

20 năm, cảnh vật nơi “Vân Đường phủ”…đã thay đổi, và biến dạng rất nhiều…. từ một nơi yên ắng, thanh tịnh, trở thành quán nhậu ồn ào nhếch nhác, từ một di tích, di sản văn hóa, biến thành phế tích, phế sản của quán nhậu với đầy ắp tiếng chửi bới, quát tháo của mụ Liên – con dâu “trời đánh” của bác hai tôi đã và vẫn đang lộng quyền kinh doanh một cách vô lối…
VƯƠNG QUỐC TUẤN