Ngồi cà phê máy lạnh, được hút thuốc và nghe Duy Cưởng nói
chuyện về âm nhạc thì quá là OK.
Dưới góc độ am hiểu về nhạc, tự tin và thẳng thắn Duy Cường
cho rằng không biết rồi đây nền nhạc Việt sẽ phát triển theo hướng nào: giới trẻ
không thể hát nhạc cũ xưa, người già thì lại không phù hợp với dòng nhạc trẻ và
khán giả thì lại quá dễ dãi…
Điều Cường nói làm tui liên tưởng đến hiện tượng âm nhạc kiểu
như Lệ Rơi nổi lên bằng cách mua vui trên mạng xã hội có lúc nó lại là trào lưu
cho một bộ phận giới trẻ thì đúng là đáng lo thật, lệ rơi thật!
Cũng vỉ trào lưu rẻ mạt đó đã xuất hiện nhiều ca khúc mất đi tính nghệ thuật gây ảnh hưởng xấu tới thị hiếu âm nhạc của bộ phận giới trẻ.
Khoái ở chỗ huỵch tẹt thẳng thắn khi nghe ai nhận xét về nhạc
của mình sáng tác, Cường cười nói: ai khen chưa chắc Cường thích, ai chê dỡ Cường
vẫn vui… cái quan trọng là tác phẩm mình làm ra mình nghe phải thấy hay trước
đã!
Còn khi hỏi về tục ca của cố nhạc sĩ Phạm Duy, Cường thẳng
thắn nhận xét: Ổng bực mình quá! tục ca nói lên sự tức tối, giận dỗi để hét lên
những tiếng chửi rủa tục tằn, thái quá…
Đó là những năm 1967 - 1968, sự có mặt của người Mỹ ở miền
Nam gây nên tâm lý lo lắng ở nhiều người, không ưa cộng sản nhưng người ta cũng
muốn lối sống Mỹ xâm nhập vào Việt Nam…
Đúng là phàm những cái gì thái quá sẽ sinh ra bất cập thôi!
Cũng như buổi trò chuyện trưa nay với Duy Cường cũng đừng có
mà lạm dụng phê phán nhạc Việt là không hay đâu nhé!
V.Q.T