Cố tật khó ngủ, lại sanh thêm tật ru ngủ bằng điệu nhạc,
thành ra mới nảy ra cớ sự bộc bạch về nhạc hôm nay… chọc cho bị ném đá thì cũng
đành chịu thôi!
***
Mỗi người có gu thưởng thức âm nhạc riêng cần được tôn trọng.
Ngưởi thích nhạc xưa, người thích nay, người thích nhạc trẻ, người thích nhạc
thính phòng…
Lâu nay tui vẫn thắc mắc chưa lý giải được vì sao các dòng
nhạc do nhạc sĩ trẻ sáng tác tui nghe nó sao sao, cảm giác khó chịu, nhất là ca
từ, vậy chứ nhạc này lại đang là trào lưu được nhiều người ưa thích! Thôi cứ tạm
nghĩ là mình già rồi, lạc hậu không theo kịp trào lưu nhạc của giới trẻ!
Nhưng khi có dịp gặp Duy Cường con của cố nhạc sĩ Phạm Duy
trò chuyện về âm nhạc, điều mà Duy Cường nhận định về nhạc sĩ trẻ bây giờ, tui
tâm đắc nhất đó là “nhạc sĩ trẻ bây giờ họ đang đứng và đi lên từ phần ngọn, lẽ
ra họ phải đi lên từ gốc rễ!”…
Sự tồn tại, phát triển và bền vững bao giờ cũng phải từ gốc
chứ đâu từ ngọn được! Phải chăng đa phần nhạc bây giờ lại thuộc dạng “mì ăn liền”
nên khó có tác phẩm nào sống lâu trong tâm hồn người nghe?
Vậy là mình già rồi không theo kịp trào lưu nhạc bây giờ là
phải đạo rồi! Không thắc mắc nữa!
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét