CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ…
Hồi ký Lasan Khánh Hưng – Sóc Trăng…
Tôi làm thợ bạc…
Cái tình của người Sài Gòn là vậy đó…
Một ký ức mang màu sắc “số phận”…
Thời gian sẽ trả lời…
Tôi hút thuốc…
Bỗng dưng nhớ con trai…
Thử cho biết…
Mất “zin”…
Tôi làm thợ bạc…
Cái tình của người Sài Gòn là vậy đó…
Một ký ức mang màu sắc “số phận”…
Thời gian sẽ trả lời…
Tôi hút thuốc…
Bỗng dưng nhớ con trai…
Thử cho biết…
Mất “zin”…
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp lại nhóm những thằng bạn cũ
ở mái trường Lasan Khánh Hưng – Sóc Trăng gom lại được cũng trên chục thằng
cùng hẹn hò tụ họp tại quán cà phê Thư Quán – Sóc Trăng và chụp hình kỷ niệm tại
góc cây cồng trong trường, nhân dịp thằng “Đức Cống” ở Mỹ về gồm: Nguyễn Văn
Ty, Nguyễn Quang Minh, Võ Văn Nghĩa, Bùi Long Tiều, Trần Đức, Nguyễn Văn Thoát,
Tăng Bá Hảo, Nguyễn Phước Nhơn, Phan Tấn Đạt, Tô Xiêm, Trà Trung Hiếu, Trần
Minh Hòa,… Lê Văn Trình và tôi, cùng có thêm mấy bạn cùng trường nhưng khác lớp
là Thanh Phương, Hổ và đặc biệt có anh 6 Lành năm nay 81 tuổi (cựu học sinh của
trường Lasan Khánh Hưng, lớp đệ tứ niên khóa 1956-1957)…
Tôi vốn bừa bãi nên khi ngồi viết lại kỷ niệm thì thực sự
không biết bắt đầu từ đâu? Thôi cứ nhớ gì kể nấy, kỷ niệm với bạn bè thời tiểu
học thì quá xa sôi, tính từ ngày học lớp năm 1961 tới giờ đã 57 năm mới gặp mặt
đông như lần này. Hôm nay gặp nhau mừng vui hết cỡ, nhìn thằng nào thằng nấy đầu
tóc bạc muối tiêu nhưng nói chuyện thì ôi thôi mạnh thằng nào thằng nấy nhắc lại
chuyện cũ thời học trò, còn pha trò tiếu lâm, ăn tục nói phét, có mấy thằng
quen miệng chửi thề luôn giống y chang hồi còn nhỏ…
Vui nhất khi nghe thằng “Cu Trình” pha trò ghép tên mấy thầy
“Cảnh – Bình – Còn – Sợi – Long…” thời học tiểu học, thời trung học có thầy
Thu, Mãnh, Tâm, Quang, Thanh, Múi… đám bạn nhắc đến ai cũng nhớ là thằng Ô Hải
Sơn Lâm học nội trú nổi tiếng quậy phá nhất trường, nó phá phách đến nỗi thầy
Mãnh kêu nó lại nói:”Em đừng phá thầy sẽ không kêu em trả bài nhưng thầy sẽ cho
em 20 điểm môn Vạn Vật, những thằng có biệt danh “Tuấn khùng” vì nó hay khịt
mũi và nháy mắt, Thủy “Khỉ Già” vì nó già so đám bạn và trông nó giống Tề
Thiên, “Tài Sâm” vì ba nó tên Sâm, “Cần dế” đầu hớt cua trông giống con dế,
“Vân què” vì chân nó bị tật đi cong queo, “Đức Cống” vì ba nó tên Cống … và nhiều
bạn nữa mặc dù vẫn còn hiện hữu mà tôi không nhớ hết.
Còn các frères Samuel, Marchel, Rene, Bertin, Maxim,
Gustave, Silvain, Pascal, F. Quang… mỗi frère, mỗi thầy đều có những kỷ niệm
vui buồn nhớ mãi không bao giờ quên…
Sau buổi cà phê sáng, chụp hình lưu niệm, cả nhóm kéo ra
quán Bình Bia ăn nhậu, ca hát bằng dàn karaoke của thằng Hảo đem theo, thằng
Nghĩa viết lời nhạc chế do Minh biên tập và ca tặng bạn bè, ai cũng tham gia
người này ca, người kia kể chuyện tiếu lâm… Cả bọn vui chơi tới khoảng 4g chiều,
chưa đã một số thằng có tôi và anh 6 Lành đi tiếp quán Bia Sệt ca hát ăn nhậu
tiếp đến 7g tối…
Nhắc đến kỷ niệm một đời người có lẽ không hết được, cũng có
những bạn mà tôi quên không nhắc tới tuy hiện tại vẫn thường xuyên gặp nhau, chỉ
mong sao có lúc nào đó rảnh rỗi cố ngồi nhắc lại những kỷ niệm trong lúc mái
tóc muối nhiều hơn tiêu.
Cuộc đời có những kỷ niệm đẹp, vui, buồn với bạn bè, kỷ niệm
thời thơ ấu, thời học trung học, rồi đại học rồi đến khi ra đời, cuộc sống bon
chen, cho đến nay….
Có lẽ tôi kết lại ở đây bằng câu nói của thằng “Đức Cống” là
tuổi này chỉ “Sống qua ngày, chờ qua đời” – nghe cũng có lý! Nhưng nói gì thì
nói, quỹ thời gian còn lại, cố làm tốt công việc của mình để sống vui khỏe cuộc
đời còn lại!
V.Q.T
03/6/2018
03/6/2018