Bác Hai ơi! Con cảm thấy thật có lỗi với bác, những lời bày
tỏ này của con không phải để tránh né, hay xin xỏ bác thứ lỗi, mà con nói ra
đây để bác ở nơi chín suối hiểu thêm sự tình ở cõi đời này.
Ngày xưa, lúc sinh thời, ngôi nhà cổ Vân Đường Phủ là nơi thật
yên ắng, thanh tịnh và mát mẽ… vì tường quanh ngôi nhà được che phủ bởi cây thằn
lằn xanh um, xung quanh nhà nhiều cây xanh như xoài, sầu riêng, cả một vườn mai
và nhiều chậu cây kiểng… ngôi nhà cổ luôn chan hòa và đầy ắp tình người.
Con nhớ rất rõ, từ khi mụ Liên, con dâu bất kính, vô lối, vô
thừa nhận xuất hiện để thế chỗ chị Bê (gốc Ấn Độ) vợ chính thức của anh Bảo đã
bỏ chồng và mang theo đứa con gái đi Pháp. Kể từ cái ngày ấy, tình cha con giữa
Bác và anh Bảo bắt đầu rạn nứt, sức mẻ… vì mụ Liên và hệ quả cuối cùng… nỗi buồn
khổ đã tàn phá sức khỏe của bác nhanh chóng đi đến cạn kiệt và mất ngày
9/12/1996, vì anh Bảo vướng vòng lao lý do nợ nần của xã hội đen… và sau đó anh
Bảo cũng đã mất trong tù.
Kết cuộc câu chuyện về gia cảnh của Bác Hai thật bi thảm như
thế!
Giờ đây, đã 20 năm kể từ khi Bác mất, Vân Đường Phủ – một di
tích cổ quý hiếm trở thành… phế tích cho quán nhậu bình dân… Đáng nói là ngôi
nhà cổ hiện đang nằm trong tay của một kẻ lắm tiền nhiều của, họ đã bỏ tiền
thuê mặt bằng kinh doanh, đập phá, xây sửa phá nát kiến trúc hài hòa thanh tịnh
của ngôi nhà cổ để phục vụ cho đám nhân viên ăn ở ngủ tại đây, bọn chúng nuôi
gà đá gây tiếng ồn, phiền hà cả xóm dân cư nơi đây. Ngày này qua ngày khác… con
vẫn luôn nén sự bực tức, của mình trước lối sinh hoạt vô văn hóa của chủ thuê
và đám nhân viên đã và đang sinh sống tại ngôi nhà cổ Vân Đường Phủ… con rất buồn
vì sự bất lực của mình, đã không làm được gì trước sự điêu tàn của ngôi nhà cổ
Vân Đường Phủ?
Nhân ngày giỗ của Bác, con xin kể đôi điều như thế… con xin
thắp nén hương cho bác và mong bác thứ lỗi cho đứa cháu bất tài, vô ơn này!
V.Q.T
***
SỰ THẬT VẪN TRƯỜNG TỒN
Lâu lắm rồi, từ khi ngày ngôi nhà cổ Vân Đường phủ của bác 2
Sển tôi biến thành quán nhậu Ốc Béo, tôi mới nghe cái giọng oang oang của mụ
Liên – con dâu trời đánh của bác 2 Sển lớn tiếng chửi rủa mấy đứa phục vụ quán,
chứ trước đây khi chưa mở quán thì như cơm bữa, cứ vài ngày là con mẻ điên điên
khùng khùng chửi đổng dòng họ Vương, còn không thì cãi lộn ôm xồm dậy cả làng cả
xóm với đám bà con của mẻ như bà già, em gái, em trai, đứa con lai của mẻ… kéo
nhau tụ về đây sống bám y chang cây si mọc hoang ở góc nhà không nhổ gốc từ nhỏ
đã sống ký sinh phủ quanh cây xoài cổ thụ mấy chục năm tuổi do bác tôi trồng bị
chết khô, hoặc chửi lộn với lũ con nợ là vợ con thằng Hùng bám trụ ở lậu đã vậy
còn thường xuyên lén lút tụ tập đám ma cô mua bán ma túy (cũng may đám này đã bị
bắt, cả xóm ai cũng mừng).
Nhưng bù lại bây giờ ở đây, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng
tiếng ồn ào của dân nhậu tới tận khuya, dẫu sao vẫn đỡ hơn nghe tiếng chửi rủa
của con dâu xấu xa, ác độc lại dám tự xưng mình là dâu thảo, mẹ hiền lên tiếng
với tay nhà báo Tiền Phong – Trần Nguyễn Anh cho rằng con mẻ bị gia đình ông Sển
bạc đãi! Cảnh đời đổi thay, cây xoài cổ chết khô để nhường cây si dại sống bám
phảt triển um tùm… Ngôi nhà cổ xuống cấp nghiêm trọng biến thành quán nhậu Ốc
Béo ngày càng đông khách, dẫu sao cũng an ủi vì đời sống của 3 đứa cháu nội là
Hương, Thành và Minh đã đỡ chật vật hơn, giờ đây đứa nào đứa nấy đã nên vợ nên
chồng, được vậy bác 2 Sển và anh Bảo tôi cũng phần nào yên lòng nơi chín suối.
Chỉ tiếc rằng nguyện vọng của bác 2 Sển tôi đã hiến tặng kho
cổ vật vô giá, quý hiếm, mà cả đời ông sưu tập được, cho thành phố và mong muốn
những di vật này sẽ được trưng bày trong ngôi nhà cổ Vân Đường phủ với tên gọi
Nhà bảo tàng Vương Hồng Sển thành hư vô!
Thời gian cứ trôi đi trôi đi… sự việc có thể phai mờ, sự đời
có thể đổi thay… nhưng sự thật vẫn trường tồn!
V.Q.T
***
TỰ SỰ CỦA NHÀ BÁO GHÉT “KẺ VIẾT BÁO”…
Nhân ngày Nhà báo 21/6, tôi xin đưa chuyện của gia đình bác
tôi là ông Vương Hống Sển để bàn dân thiên hạ.
Phải nói rằng, trong thời gian qua, công luận trong nước và
nước ngoài đã đề cập rất nhiều chuyện về gia cảnh của bác tôi, bởi họ quan tâm,
họ bức xúc, họ nuối tiếc, họ thắc mắc không hiểu vì sao?... "Nguyện vọng
trong di chúc của ông Vương Hồng Sển ghi rõ hiến tặng toàn bộ những cổ vật vô
giá gần cả ngàn món, mà cả đời ông sưu tập được, cho thành phố với mong muốn những
di vật này phải được trưng bày trong ngôi nhà cổ của ông và biến nó thành
"Nhà lưu niệm Vương Hồng Sển" nhưng từ khi ông mất ngày 09/12/1996,
thọ 94 tuổi, cho đến nay đã gần 20 năm, thành phố vẫn chưa giải quyết... Giờ
đây, những cổ vật thì đã di dời về Bảo tàng Lịch sử Thành phố và bị mất mát,
còn ngôi nhà được xếp hạng di tích kiến trúc nghệ thuất cổ đã và đang xuống cấp
một cách trầm trọng và hiện giờ lại là quán nhậu"....
Thay mặt gia đình của bác, tôi rất là cám ơn và thật cảm
kích các đồng nghiệp đã góp sức nêu những bức xúc của gia đình bác tôi trong thời
gian qua, mặc dù cho đến nay nguyện vọng của bác tôi vẫn chưa thành hiện thực.
Nhưng rất đáng tiếc, phóng sự: "Chuyện ở nhà cụ Vương Hồng Sển" của
Trần Nguyễn Anh - báo Tiền Phong online (địa chỉ
http://www.tienphong.vn/…/chuyen-o-nha-cu-vuong-hong-sen-54…) có nhắc đến con
dâu Võ Thị Liên - vợ Vương Hồng Bảo con trai của bác tôi.
Công tâm mà nói, khi độc giả xem bài phóng sự nêu trên, ai
cũng cho rằng Võ Thị Liên là “dâu thảo, mẹ hiền” đã bị gia đình bạc đãi, nhưng
thực chất ngược lại, chính Liên là "dâu ác, mẹ hư" kẻ gây hại cho gia
đình bác hai Sển và anh Bảo của tôi! Có ai đời chịu thấu con dâu, con vợ gì mà
thường xuyên lên cơn, chửi mắng cả dòng họ bên chồng, la hét ôm xồm phiền hà cả
làng cả xóm, mọi người xung quanh ở đây không ai mà không biết?... Hạng người
như Võ Thị Liên xin lỗi chưa xứng là một công dân, làm sao có đủ tư cách phát
ngôn về gia đình bác tôi, mà đã phát ngôn thì làm sao Ngọc Liên nói sự thật cái
xấu, cái ác do mình gây nên?... (Liên đâu phải là dâu chính thức và bác tôi
không thừa nhận).
Chuyện về gia đình của bác tôi, dòng họ tôi thật rối rắm,
dài dòng, ly kỳ và rất là phức tạp… như đã đề cập ở phần trên, từ lúc bác tôi mất
1996 và cho đến nay đã có rất và rất nhiều bài báo về chuyện gia đình cụ Vương
Hống Sển, tôi rất hiểu và rất quý trọng công sức của các đồng nghiệp khi viết về
chuyện của gia đình bác tôi.
Nhưng phóng sự của Trần Nguyễn Anh trên báo Tiền Phong điện
tử ngày 18/8/2011 vô hình trung đã gieo ác cảm vào đầu người đọc về gia đình của
bác Sển và anh Bảo tôi (cả 2 người đều đã khuất), bởi một nhà báo bình thường
khi viết về sự tranh chấp trong gia tộc là phải tìm hiểu thông tin, điều tra kỹ
càng từ nhiều phía để bài viết mang tính khách quan, trung thực... nhưng đằng
này chuyện của gia đình bác tôi không đơn giản, rất phức tạp, thế mà Trần Nguyễn
Anh không điều tra kỹ càng, không nghiên cứu thông tin trên công luận, chỉ nghe
thông tin một chiều từ "Võ Thị Liên" mà viết thì thật là quá hồ đồ!
Trong khi đó, tòa soạn báo Tiền Phong không biên tập cắt bỏ những thông tin chủ
quan của "Liên", một tờ báo lớn mà như thế thì quả là không ổn chút
nào? (tôi không viết về chuyện gia đình bác tôi vì mình là người nhà, hơn nữa
đã có nhiều đồng nghiệp lên tiếng rồi, còn riêng về phóng sự của Trần Nguyễn
Anh tôi đã viết nhiều phản hồi gửi tòa soạn báo Tiền Phong nhưng chả thấy họ đếm
xỉa gì đến)...
Thực tế trong xã hội, trên công luận có nhiều bài viết điều
tra chống tiêu cực, tham nhũng... rất công phu, rất dũng cảm, nhà báo đã bất chấp
hiểm nguy công khai đương đầu với kẻ quyền uy thế lực (có người đã đi tù),
nhưng cũng không ít những bài viết về dân sinh, xã hội, kinh tế... quá là dễ
dãi, cẩu thả, viết vội viết càng... đúng sai chẳng cần biết và chẳng ai làm được
gì! (kinh nghiệm dân gian cho rằng ngu sao mà đi kiện nhà báo?).
Điều ngán ngẫm và thật tệ hại là trong giới truyền thông xuất
hiện ngày càng nhiều những trang báo mạng đăng vô tội vạ bất thứ gì kỳ quặc lạ
đời, lập dị dễ thu hút được đám đông, tò mò, hiếu kỳ... để mà "câu
view", một mảng truyền thông "biến dị" đã và đang cổ xúy một thứ
văn hóa rẻ tiền trong xã hội, xâm hại môi trường văn hóa. Nguy hại hơn không ít
kẻ xấu lạm dụng và lợi dụng báo chí để thực hiện ý đồ xấu làm hại người khác
v.v.... lắm kẻ được thời lợi thế nhưng cũng không ít người xất bất xang bang,
thân bại danh liệt cũng vì báo chí.
Luật báo chí có thì có đấy, nhưng hành xử theo luật lại là
chuyện khác, làm báo ở xứ ta nó thế đấy! Phải chăng, đây là một góc khuất, là một
mảng tối của báo chí - một trong những mối hiểm họa tiềm ẩn trong cuộc sống?
Nhân ngày báo chí Việt Nam, một lần nữa tôi rất là cảm phục
những nhà báo đầy tâm huyết đã bất chấp cả hiểm nguy, xả thân vì sự nghiệp báo
chí. Xã hội luôn luôn trân trọng những nhà báo như thế, nhưng xã hội cũng quá
là ngán ngẫm ê chề đối với những "kẻ viết báo, kẻ làm báo" thiếu cẩn
trọng và hồ đồ!
Đã hơn 4 năm trôi qua, nỗi bức xúc về phóng sự "Chuyện ở
nhà cụ Vương Hồng Sển" của Trần Nguyễn Anh - báo Tiền Phong vẫn không
nguôi trong tôi và gia đình bác tôi! Ai đã từng là nạn nhân từ sản phẩm của
"kẻ viết báo, kẻ làm báo" chắc sẽ thấu hiểu và đồng cảm?
Là nhà báo nhưng tôi rất ghét "kẻ viết báo, kẻ làm
báo"!
V.Q.T
P/S:
- Bác hai Sển đứng giữa, bên trái bác ba trai và bác ba gái,
bên phải là ba tôi - ảnh chụp 1989.
- Hình bác hai và bác gái (bà Năm Sa Đéc)