Albert Einstein nhà vật lý vĩ đại nhất mọi thời đại…
TUẤN RÂU
Tình cờ trong lúc ngồi chờ, có một bà thuộc loại nhiều chuyện,
bả nhìn tui liền hỏi:
- Anh bị sao vậy, trông tướng coi ngon lành.
- Nhức vai và tê mấy ngón tay.
- Ối, anh phải mát-xa bàn tay, làm như tui vậy nè, bóp bóp nắn
nắn mấy ngón tay….
Trong lúc bả vẫn đang thao thao bất tuyệt, tui tranh thủ đo
huyết áp thì bất ngờ chỉ số huyết áp quá cao 175. (đúng là ỷ y, vì nào giờ huyết
áp vẫn ổn định, cũng lạ là chỉ số cao như vậy người phải thấy khó chịu, nhưng
tui vẫn thấy bình thường).
Đo xong tui lại chỗ ngồi, thế là bả kể tá lả âm binh, hết
chuyện nọ xọ tới chuyện kia. Bả kể bả có võ, quen nhiều công an, đứa nào cũng nễ
và sợ mấy thế đòn võ của bả. Chơi với công an nên biết được đám đệ tử của Năm
Cam…. Bả còn khoe bà quen điệp viên Phạm Xuân Ẩn…
Khi thấy huyết áp tui cao, bả bắt qua chuyện mấy phi công, đứa
nào cũng huyết áp tốt lắm, biết sao vậy hông? Vì tụi nó có 2 hòn dái bằng nhau…
Bả nói sang sảng nên người ngồi gần ai nghe cũng cười, có mấy bà mắc cỡ cười bụm
miệng… Thiệt tình, chịu hổng nỗi cái miệng của bà này…
Sắp đến lượt khám, tui tranh thủ đo huyết áp lần nữa, kết quả
lần này giảm xuống còn 154 thôi.
Dẫu sao cũng cám ơn cái bà nhiều chuyện, nhờ bả mà chở hơn 2
tiếng đồng hồ vẫn không buồn tẻ và cái hay là có khi nhờ vậy mà huyết áp tuột
xuống… heeee
TUẤN RÂU
Khi đưa thẻ ra, y tá bệnh viện Gia Định nói thẻ chú hết hạn
lâu rồi (hạn thẻ 2018), cũng may cô này vẫn duyệt cho khám BHYT và nói chú nhớ
phải đổi thẻ!
Bữa sau, đến BHXH quận đổi thẻ, nhân viên nhìn tờ khai thấy
địa chỉ nhà tui, liền nói: “Anh chắc ở gần nhà ông Vương Hồng Sển”. Tui gật đầu.
“Ở Sài Gòn có ngôi nhà cổ như vậy mà không bảo tồn được, uổng quá trời!”
Người dân ai cũng tiếc rẻ… ngôi nhà cổ Vân Đường Phủ về mặt
pháp lý nó thuộc thẩm quyền thành phố quản lý… thế mà hơn 20 rồi, nó hư hao xuống
cấp nghiêm trọng và những kẻ ở đây đã băm nát, xẻ thịt ngôi nhà thành nhiều
phòng để cho rất nhiều người thuê ăn ở, kinh doanh, biến nó thành nơi hỗn tạp,
bề bộn và lắm ồn ào.
Hơn 20 năm rồi… Vân Đường Phủ vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt…
trở thành phế tích ở Sài Gòn.
V.Q.T
Ảnh báo Pháp Luật 2020.
Dân ngu cu đen, có đi đâu đâu, tối ngày chỉ ở một chỗ mà
cũng được ăn bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ rồi chứ bộ!
Đúng là thời đại thế giới phẳng, con người có thể liên hệ, kết
nối, hợp tác với nhau trong mọi lĩnh vực… qua Internet.
Bánh mì mỏng, giòn, nhưn bên trong ai thích thấy ngon, mỗi
người có khẩu vị khác nhau, còn tui thì thú thiệt bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ độ ngon hơi
kỳ kỳ thua xa bánh mì Sài Gòn.
TUẤN RÂU
Bác sĩ cười sặc sụa sút khẩu trang…
Hôm nay đúng ngày rằm, lại có siêu trăng nữa, và còn được
bonus một nụ cười tươi… hên hên
TUẤN RÂU
Ảnh copy trên mạng
TUẤN RÂU
Vô tình tui vẽ và đưa lên khoa đúng ngày sinh nhật của Harrison Ford 13/7/1942 tròn 80 tuổi.
Đối với con, ba là số một, cả đời ba hết mình lo cho má, lo
cho con, lo cho cháu… và đối với bạn bè ba cũng thế!
Mấy người bạn của ba con biết là chú Tám chích, chú Bảy
Vàng, chú Sáu Mạnh, chú Hai Nhứt, chú Sáu Phan…. Trong số mấy người này, chú
Tám chích là bạn tù chung với ba, là người gần gũi và thân thiết nhất của ba,
chú Tám chích cũng là người chăm lo sức khỏe cho cả nhà nữa. Ở nhà hễ ai ho, cảm
sốt hay bệnh cứ đến chú Tám điều trị cho thuốc uống và chích cho một mũi vô
mông là hết bệnh, bởi vậy ai cũng gọi chú Tám chích.
Như con đã kể, tánh ba luôn vì mọi người còn mọi người có vì
ba hay không, ba không màng đến, đối với bạn ba luôn sẵn sàng giúp khi bạn gặp
khó, không đợi bạn phải nhờ vã lên tiếng là ba đã hăng hái giúp liền.
Thời chế độ VNCH, ba nhiều lẩn lén chuyển tiền cho mấy ông bạn
cộng sản nằm vùng. Đến thời chế độ XHCN, khi nghe tin ông Sáu Phan, bị xử lý kỉ
luật (4/1996) khai trừ Đảng và cách mọi chức vụ trong hệ thống hành chính nhà
nước khi ông đang giữ những chức vụ cao nhất là Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư
Trung ương Đảng, Thường trực Ban Bí thư, Trưởng ban Kinh tế Trung ương và Phó
Chủ tịch Quốc hội Việt Nam…. không có ai khác mà chính ba là người đứng đơn kêu
oan cho ổng vì nghĩ tình nghĩa bạn tù chung với nhau.
Trong khi đó, sau ngày 30/4/1975, nhà mình tiệm vàng bị kiểm
kê, niêm phong và tịch biên số vàng và cả tư trang của má, gia đình lâm vào cảnh
khó khăn nên làm đơn khiếu nại cứu xét vì nhà thuộc diện gia đình có công với
cách mạng… Lúc này, tỉnh Sóc Trăng và Cần Thơ nhập lại là tỉnh Hậu Giang, ông
Sáu Phan đương chức là chủ tịch UBND thành phố Cần Thơ (1976 - 1978), có người
quen cho biết số vàng nhà mình được lưu giữ ở ngân khố thành phố Cần Thơ, nghe
vậy nên ba lặn lội đích thân gặp ông Sáu Phan gửi đơn, với quyền hạn của ổng
lúc bấy giờ, nếu ổng nhiệt tình can thiệp giải quyết dễ như trở bàn tay, ổng hứa
là sẽ nghiên cứu giải quyết, ở nhà hy vọng mong mỏi chờ và chờ… chẳng thấy gì cả!
Mấy lần nữa, ba cũng tìm gặp ổng, khi đó ổng đã lên chức chủ tịch tỉnh Hậu
Giang (cả 2 nhiệm kỳ 1983 đến 1991) quyền hạn lớn hơn nhưng ồng cũng vẫn hứa,
không giải quyết được thì đừng hứa… (chuyện khiếu nại còn kéo dài để dịp khác
nói tiếp).
Cái ông bạn “tốt làm” hứa nhăng hứa cuội như vậy mà khi nghe
ông ta bị kỷ luật, ba lại làm đơn kêu oan cho ổng liền. Ba ơi! Ba xả thân quên
mình hết lòng vì bạn, còn cái ông “có chức” bự đó có ngó ngàng đếm xỉa gì đến
ba đâu? Buồn tức nên lên tiếng giùm ba vậy thôi! Chứ con còn lạ gì ba nữa! Một
lòng một dạ không bao giờ thay đổi, sẵn sàng giúp cho người khác không cần biết
người đó tốt xấu ra sao, người đó đối xử như thế nào, tánh ba luôn luôn là vậy!
Thật khó mà giải thích nỗi nhớ, ba ơi! Hồi nhỏ con luôn coi
ba là thần tượng số một! Giờ con cảm thấy thẹn với lòng khi nhận sự chăm sóc lo
lắng ở ba rất rất nhiều nhưng con lại chẳng báo đáp được gì cho ba.
Đối với con ba là số một, là đỉnh của đỉnh! Tiếc là con lại
là số zero, là phiên bản lỗi của ba, nhưng con vẫn luôn cố gắng để hy vọng sẽ
giống được một phần nhỏ như ba là tốt rồi… nhất là có người nói miệng con cười
giống ba… là sướng lắm, phải vậy chớ, ít ra cũng giống lông tí xíu! Con là con
của ba mà!
Con của ba.
V.Q.T
P/S: Ba là thần tượng, là người bạn thân yêu quý nhất!
Tui lại không có thói quen mua vé số đành phải từ chối nhưng
trong lòng cảm thấy rất ái nái nhất là khi gặp người bán vé số là người già cả,
người tật nguyền và còn kèm theo trẻ con…
Sáng nay, chờ ở trước chợ Đa Kao thấy một bà già đẩy chiếc
xe lăn có ông già ngồi cầm một sấp vé số, đi lại gần tui họ chẳng nói năng gì cả
chỉ chìa sấp vé số đưa ra trước mặt, tui lắc đầu nói không mua, họ cũng im re rồi
đẩy xe đi tiếp…
Nhìn cảnh tượng này là chửi thầm trong bụng “A đù”, vì nó nhắc
tui nhớ câu nói của cái ông giám đốc Sở Tài Chính tỉnh Tiền Giang - Hồ Kinh
Kha. (ảnh)
A đù, đúng vậy thì cuộc sống của người dân nước này thuộc loại
hạnh phúc “nhứt cư” trên thế giới, không nơi nào sánh bằng!
TUẤN RÂU