Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Mất “zin”…



Ngày cuối buổi thi kiểm tra học kỳ đệ nhị lục cá nguyệt vừa xong, để bù lại những ngày miệt mài đèn sách một nhóm học sinh lớp đệ tứ hè nhau cùng đi xả xú páp, thằng nào không đi là cái đồ cù lần!
Buổi trưa đó 3 thằng, trong đó một thằng đầu têu và 2 thằng nữa cùng đèo nhau trên 2 chiếc xe đạp chạy đến xóm đĩ Sâm Bô mà dân chơi Sóc Trăng thường ghé thời đó. Trong 3 thằng, hai thằng thì trông mặt mày có vẻ hớn hở khi đến nơi đây, còn một thằng trong bọn từ nhỏ tới lúc lớn có bao giờ biết chuyện “giường chiếu” mùi vị thế nào đâu, vì tò mò nên cũng “liều” mặc dù trong bụng hắn lúc này run thấy mồ tổ nhưng cái mặt phải làm bộ ra vẻ ta đây chịu chơi không thôi bị tụi bạn nhạo là thằng cù lần sao? Hơn nữa, hắn lại được trong bọn ưu ái, “bao trọn gói” cho cuộc vui này, thời giá một cú “chịch” là hai chục đồng, nhưng do có khuyến mãi nếu trình thẻ học sinh thì được giảm bớt năm đồng.

Vì là buổi trưa và khách đến một lúc 3 người, chủ động chưa đủ gái phục vụ nên 2 tên vào phòng trước, còn 1 tên được cả bọn bao trọn gói thì phải ngồi chờ ở ghế salon trong phòng khách.

Khi đến lượt tên ngồi chờ vào phòng, lúc này tim hắn đập thình thịch, lớ ngớ chẳng biết phải làm gì khi đứng trước cô gái sồn sồn khoảng 30 tuổi, nhưng phọt người cao ráo, nước da ngâm ngâm để lồ lộ cái ngực căng phồng dưới lớp vải đồ bộ mỏng tang. Cô gái nhìn hắn cười, nói:

– Cởi đồ đi nhóc, chưa bao giờ thấy gái sao mà nhìn chết trân vậy?

Rụt rè từ từ cởi hết đồ, hắn cảm thấy ngượng ngùng làm sao, lúc này “thằng nhỏ” của hắn thì lặn thun rút vào trong… Cô gái kêu lên giường đi, hắn leo lên nằm ngữa ra… cô gái bắt đầu sấn lên leo ngồi người hắn rồi “thong thả” lột hết “ngoại y” để lộ ra đôi bồng đảo to tròn… rồi từ đó cô gái chủ động mân mê đưa cơ thể hắn đi từ chỗ ban đầu cảm giác sợ sệt, rồi bắt đầu cảm thấy rạo rực… rồi từ từ đi tới chỗ tột đỉnh sướng tê cả người.

Lần đầu tiên hắn mất “zin” từ mấy thằng bạn học… năm ấy mới học có lớp đệ tứ niên học 1968! 

Thiệt quá sức là dại, đồ cái thứ học trò quỷ sứ!

V.Q.T

Tôi hút thuốc…



Năm ấy tôi đang học lớp đệ nhị (1971). Thời đó, thanh niên ở tỉnh Sóc Trăng tôi có cái thú vui là cứ chiều tối xách xe Honda chở nhau đi chơi, chạy vòng vòng dạo quanh đường phố trong thị xã, rồi sau đó lựa quán nào đó ghé vô uống nước, nghe nhạc đến khoảng 10 giờ tối về. Tôi nhớ hôm đó, ngày đầu tiên tôi và Ánh (bạn này lớn hơn mình mấy tuổi, có nhiều kinh nghiệm tán gái) 2 thằng chạy xe đi chơi vòng vòng, tình cờ làm quen và rủ được 2 đứa con gái đồng ý vào quán Quên Đi uống nước, nghe nhạc. Không biết tâm lý các bạn như thế nào? Chứ riêng thằng tôi, không biết hút thuốc, nhưng ngồi trước mặt con gái, thằng bạn nó móc gói thuốc con Mèo (loại 10 điếu, đầu hút màu vàng) ra hút trông rất là đàn ông, thế là tôi cũng hút, không thì thua nó sao, phải lấy oai trước mặt con gái chứ!

****
Do thi rớt tú tài một và sợ bị bắt đi quân dịch, cuối năm 1972 ba tôi tống tôi lên Sài Gòn, bỏ vào học nội trú ở trường Huỳnh Thị Ngà – Tân Định, trường nằm ở gần xóm Chùa, nổi tiếng dân du đãng xì ke, cho nên có nhiều học sinh hút xì ke học ở trường. Tôi biết hút xì ke cũng từ đây, nhưng lần này không phải lấy le với con gái, mà vì sĩ diện trước thách thức của bạn bè. Một nhóm chừng bốn năm đứa, chuyền tay nhau điếu thuốc Bastos xanh, trút bớt thuốc lá, bỏ bột trắng xì ke vào điếu thuốc rồi se đầu thuốc, đốt hút, mỗi thằng chuyền nhau kéo chừng 3 hơi là bắt đầu phê…

Buổi sáng chủ nhật, tôi và thằng Nhàn mập rủ nhau ra uống cà phê của dảy quán xập xệ không bảng hiệu nằm dọc vỉa hè đường Nguyễn Du, cái thú ở đây là ngồi dưới tán lá những cây me già, lá me rụng rơi vào tách cà phê, nên người ta đặt tên là cà phê lá me Nguyễn Du. Sau đó, 2 thằng lang thang ra ở hồ Con Rùa – Sài Gòn, đang ngồi chơi, đột nhiên có 2 cảnh sát chìm đến xét giấy tờ 2 đứa, có lẽ thấy tôi ốm nhom mà mặt mày xanh xao, nghi là dân xì ke, cảnh sát lục xét luôn cả người tôi xem có dấu tép xì ke nào không, cũng may tôi không có đem, còn thằng Nhàn mập đang lận trong người mấy tép xì ke nhưng cảnh sát không lục xét nó vì thấy nó mập, 2 thằng bị một phen hú hồn hú vía!

****
Sau ngày 30/4/1975, tôi biết hút thuốc Lào trong đợt tham gia chiến dịch X2 – Đội 1 của Đại học Khoa học Sài Gòn. Buổi sáng nọ, ngồi dưới chiếu uống trà và trò chuyện với ông Hai cán bộ khung của Đoàn, thấy ổng lấy bình thuốc lào bằng nhựa ra hút, ổng kéo nghe cái rột rồi từ từ nhả nguyên một cột khói trông thiệt đã làm sao? Phải thử cho biết chứ!

****
Ủa mày hút cái gì mà thơm vậy? Thằng Vĩnh, bà con bên vợ nó nói: bồ đà, anh thử không? Hình như đó là năm 1977 hay 1978!? Tôi thử và biết hút bồ đà cũng vì tính hiếu kỳ nên thử cho biết.

****
Bây giờ, ngồi ngẫm nghĩ, người ta nghiện hút cũng là cái nguyên nhân phổ biến từ thách thức của bạn bè là phải thử cho biết, cho giống hệt bạn, không chịu thua bạn…

Phải chăng đó cũng là áp lực xung quanh,  trong cuộc sống sẽ xuất hiện suốt đời, từ khi ta bé đến khi lớn. Tuy nhiên, điều khác biệt giữa người thành công và một kẻ rệu rã là họ luôn biết cách đối mặt và tìm cách giải quyết áp lực của mình.

V.Q.T

Thử cho biết…



2 giờ sáng… của năm 1975, tôi và Đức người anh bà con chú bác, chuẩn bị hành trình từ nhà ở đường Trần Hưng Đạo, quận 5 – Sài Gòn về quê nhà ở Hai Bà Trưng – Sóc Trăng bằng chiếc xe đạp của mình, tôi đạp xe mini, còn ảnh đạp xe đòn dong…

Quảng đường từ Sài Gòn đến Sóc Trăng cách nhau tới 240 cây số, vậy mà 2 anh em dám đi bằng xe đạp sao? Chơi lấy tiếng à? Chơi cho vui à?…

Thưa không, cái thời mới giải phóng miền Nam, cuộc sống của người dân bị đảo lộn, thiếu thốn và xuống cấp tệ hại… nội cái chuyện đi lại rất bình thường của người dân trước đây, giờ lại là cực kỳ khó khăn gian khổ, để mua được một vé xe đò, người dân phải chầu chực ngày đêm, trầy vi tróc vẩy, trần ai khoai củ mới mua được một vé… Thời đó, từ Sài Gòn về miền Tây, người dân gặp đủ thứ chuyện phiền phức ở các chốt kiểm soát do mấy thằng cách mạng 30 tháng tư cầm đầu… nhục và sợ nhất là bị cắt tóc, bị rọc quần ống loe.

Hồi đó, từ Sài Gòn về miền Tây đi trên quốc lộ 4, xe đò phải dừng ở một chốt ở bắc Mỹ Thuận, và một chốt ở bắc Cần Thơ để bọn cách mạng 30 tháng tư kiểm tra “tóc tai, quần áo”, khi xe dừng tụi này lên xe với cặp mắt lăm lăm dò xét, xui xẻo anh nào mặc quần loe, anh nào tóc hơi dài đều bị bắt xuống xe hết. Ai mặc quần ống loe thì bị cắt rồi cho lên xe, ai tóc dài, bị cắt là coi như sẽ bị bỏ lại vì xe đò không chờ…

Thời ấy còn là sinh viên với mốt quần ống loe, tóc dài… về quê không muốn bị cắt tóc, rọc quần… chỉ còn cách duy nhất đi xe đạp thôi.

Từ 2 giờ sáng đến 10 giờ tối, mất 20 tiếng đồ, 2 đứa tôi mới về đến nhà. Trên đường đạp xe về từ Sài Gòn về Sóc Trăng có gần 80 cây cầu, thời gian đầu còn sung chẳng sợ cầu, càng lúc về sau, khi đã thấm mệt mỗi lần thấy chiếc cầu rất là sợ nó vì phải ì ạch leo dốc. 2 đứa mệt buồn ngủ đến nỗi vừa chạy vừa ngủ gục và đụng nhau té nhưng không sao. Tụi tôi phải nghỉ mệt, ghé ăn cơm rồi ngủ nhờ 1 giấc ngon lành khoảng 1 tiếng đồng hồ trên chiếc đi văng gỗ của quán cơm ở bắc Mỹ Thuận.

Về tới nhà, ai cũng đều giật mình khi biết 2 đứa tôi về nhà bằng xe đạp và mắng “Ôi trời, 2 cái thằng khùng, mai mốt không có đi như vậy nữa nha!”.

Mai mốt cái gì, thử một lần cho biết, tởn lắm rồi, 2 bên cái mông đít bị rộp da rát thấy mẹ hà….

V.Q.T

Đông cục = dân cụt…



Tính đến hết tháng 12/2016, cả nước có tổng cộng 337 Cục trưởng, 767 Phó Cục trưởng, 218 Vụ trưởng, 593 Phó Vụ trưởng, 4.599 Trưởng phòng và tương đương, 7.021 Phó Trưởng phòng và tương đương để quản lý tổng số công chức 69.813 người… Đứng ở “top đầu” của danh sách, nhiều Bộ gây choáng với số công chức lãnh đạo lớn như riêng Bộ Tài chính có 181 Cục trưởng, 423 Phó Cục trưởng, Bộ KH&ĐT 63 Cục trưởng và 124 Phó Cục trưởng, Bộ Tư pháp là 57 Cục trưởng và 134 Phó Cục trưởng…

Bộ máy nhà nước cồng kềnh như thế, lý giải vì sao đời sống dân tình mãi nghèo, cùng cực lầm than…

8 SÀI GÒN

Tại “sống không nhờ lương”…



Sáng 13/5, trong buổi tiếp xúc cử tri quận Hồng Bàng, thành phố Hải Phòng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cho rằng, lương thấp là một trong những nguyên nhân của tệ nạn tham nhũng. Đó là đề tài của nhóm thông tấn vỉa hè trong buổi cà phê sáng này.

– Ôi mấy cha nội quan chức tham nhũng đã và đang bị lôi cổ ra trước pháp đình… có thằng cha nào lương thấp đâu? Cha nào cha nấy có biệt phủ to chà bá lửa, trị giá cả trăm tỉ, nghìn tỉ…

– Thì vậy mới nói, con người ta “lòng tham không đáy”, bao nhiêu cho đủ, bao nhiêu cho vừa?

– Dân tình chỉ cần luật pháp nghiêm minh, không có vùng cấm. Ai tham nhũng thì xử ngay, thì nạn tham nhũng dễ gì mà lộng hành như hiện nay?

– Đất nước mình ngộ quá, có một không hai trên cõi đời này, đúng là vô địch thiên hạ? Bởi tên lửa phóng nhanh, vậy mà giá cả của xứ ta tăng nhanh hơn tên lửa. Thiên hạ hay chê đồ cái thứ chậm như rùa bò thế mà lương tăng còn chậm hơn rùa bò…

– Bởi vậy tui ngẫm nghĩ mà mắc cười, cái thứ mình cần nó lên lại không chịu lên, còn mấy cái thứ mình cần nó xuống nó lại lên vùn vụt…

– Hà hà… Ai nói gì thì nói nghe, ai cười thây kệ nghe… tui thiệt tình chân chất “sống nhờ lương, sống vì lương, sống do lương, sống bằng lương, sống đủ lương, sống có lương, sống từ lương, sống vào lương, sống ở lương, sống trong lương…” vậy mà cảm thấy sương sướng… (hiểu theo kiểu nói lái nghen). Còn mấy cha quan chức “sống không lương, sống không nhờ lương” chắc mấy chả không biết sướng là gì nên mới tham nhũng!?

– Đồ quỷ sứ, ăn nói tào lao, trúng tùm lum tùm la…

8 SÀI GÒN