Năm ấy tôi đang học lớp đệ nhị (1971). Thời đó, thanh niên ở
tỉnh Sóc Trăng tôi có cái thú vui là cứ chiều tối xách xe Honda chở nhau đi
chơi, chạy vòng vòng dạo quanh đường phố trong thị xã, rồi sau đó lựa quán nào
đó ghé vô uống nước, nghe nhạc đến khoảng 10 giờ tối về. Tôi nhớ hôm đó, ngày đầu
tiên tôi và Ánh (bạn này lớn hơn mình mấy tuổi, có nhiều kinh nghiệm tán gái) 2
thằng chạy xe đi chơi vòng vòng, tình cờ làm quen và rủ được 2 đứa con gái đồng
ý vào quán Quên Đi uống nước, nghe nhạc. Không biết tâm lý các bạn như thế nào?
Chứ riêng thằng tôi, không biết hút thuốc, nhưng ngồi trước mặt con gái, thằng
bạn nó móc gói thuốc con Mèo (loại 10 điếu, đầu hút màu vàng) ra hút trông rất
là đàn ông, thế là tôi cũng hút, không thì thua nó sao, phải lấy oai trước mặt
con gái chứ!
****
Do thi rớt tú tài một và sợ bị bắt đi quân dịch, cuối năm
1972 ba tôi tống tôi lên Sài Gòn, bỏ vào học nội trú ở trường Huỳnh Thị Ngà –
Tân Định, trường nằm ở gần xóm Chùa, nổi tiếng dân du đãng xì ke, cho nên có
nhiều học sinh hút xì ke học ở trường. Tôi biết hút xì ke cũng từ đây, nhưng lần
này không phải lấy le với con gái, mà vì sĩ diện trước thách thức của bạn bè. Một
nhóm chừng bốn năm đứa, chuyền tay nhau điếu thuốc Bastos xanh, trút bớt thuốc
lá, bỏ bột trắng xì ke vào điếu thuốc rồi se đầu thuốc, đốt hút, mỗi thằng chuyền
nhau kéo chừng 3 hơi là bắt đầu phê…
Buổi sáng chủ nhật, tôi và thằng Nhàn mập rủ nhau ra uống cà
phê của dảy quán xập xệ không bảng hiệu nằm dọc vỉa hè đường Nguyễn Du, cái thú
ở đây là ngồi dưới tán lá những cây me già, lá me rụng rơi vào tách cà phê, nên
người ta đặt tên là cà phê lá me Nguyễn Du. Sau đó, 2 thằng lang thang ra ở hồ
Con Rùa – Sài Gòn, đang ngồi chơi, đột nhiên có 2 cảnh sát chìm đến xét giấy tờ
2 đứa, có lẽ thấy tôi ốm nhom mà mặt mày xanh xao, nghi là dân xì ke, cảnh sát
lục xét luôn cả người tôi xem có dấu tép xì ke nào không, cũng may tôi không có
đem, còn thằng Nhàn mập đang lận trong người mấy tép xì ke nhưng cảnh sát không
lục xét nó vì thấy nó mập, 2 thằng bị một phen hú hồn hú vía!
****
Sau ngày 30/4/1975, tôi biết hút thuốc Lào trong đợt tham
gia chiến dịch X2 – Đội 1 của Đại học Khoa học Sài Gòn. Buổi sáng nọ, ngồi dưới
chiếu uống trà và trò chuyện với ông Hai cán bộ khung của Đoàn, thấy ổng lấy
bình thuốc lào bằng nhựa ra hút, ổng kéo nghe cái rột rồi từ từ nhả nguyên một
cột khói trông thiệt đã làm sao? Phải thử cho biết chứ!
****
Ủa mày hút cái gì mà thơm vậy? Thằng Vĩnh, bà con bên vợ nó
nói: bồ đà, anh thử không? Hình như đó là năm 1977 hay 1978!? Tôi thử và biết
hút bồ đà cũng vì tính hiếu kỳ nên thử cho biết.
****
Bây giờ, ngồi ngẫm nghĩ, người ta nghiện hút cũng là cái
nguyên nhân phổ biến từ thách thức của bạn bè là phải thử cho biết, cho giống hệt
bạn, không chịu thua bạn…
Phải chăng đó cũng là áp lực xung quanh, trong cuộc sống sẽ xuất hiện suốt đời, từ khi
ta bé đến khi lớn. Tuy nhiên, điều khác biệt giữa người thành công và một kẻ rệu
rã là họ luôn biết cách đối mặt và tìm cách giải quyết áp lực của mình.
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét