Thứ Hai, 28 tháng 12, 2020

Tự dưng thấy vui...

 


Mới tức thì, tui đang đậu xe chờ bà xã mua hàng ở siêu thị Vissan - Nơ Trang Long, Bình Thạnh, một đứa bé trai độ khoảng 4- 5 tuổi cùng bà của nó bên kia đường bước qua đi lại gần chỗ tui, bất ngờ bé trai cười tươi, cúi đầu khoanh tay và lớn tiếng: “Con chào ông!” và đưa tay ra bắt tay tui.

Tui bắt tay và mỉm cười chào bé: “Chào con, ngoan quá!”, bé nhìn tui thốt lên: “Ý, ông cột tóc!”. Người bà đi cùng bé trai khuôn mặt cũng thoáng vui.

Tự dưng lòng cảm thấy vui vui trước sự hồn nhiên dễ thương của bé trai này. Đó là món quà tình cảm vô hình cho người lớn mà có lẽ không phải ai cũng nhận ra.

V.Q.T

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2020

Vé số đây!...

 .


Nhìn hình ảnh này, có ai cho rằng đó là nghề thu nhập cao?

Ấy vậy, mà cũng có quan chức đã phán: “Người bán vé số dạo có thể bán mỗi ngày 3.000 tờ, thu nhập mỗi tháng xấp xỉ 100 triệu đồng!”...

Chuyện khó tin nhưng có thật!

8 SÀI GÒN

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2020

Chào "Phú Quốc - Đảo Ngọc"...

 


Nhóm tụi tui sau khi rời Hòn Thơm về đất liền bằng cáp treo từ ga Hòn Thơm về ga An Thới và kết thúc hành trình du ngoạn khi 5g chiều ghé Sunset Sanato Beach Club để ngắm và chụp ảnh hoàng hôn là một những điểm ngắm cực đẹp ở Phú Quốc.

Thú vị vả ấn tượng nhất trong chuyến du ngoạn này là ngoài việc tắm ở Hòn Móng Tay, Hòn Thơm, tụi tui được lặn ngắm san hô ở Hòn Mây Rút với làn nước trong lành, nhìn rõ san hô biển rực rỡ màu sắc, thấy từng đàn cá di chuyển lấp lánh, dưới ánh nắng mặt trời như đang bơi đùa quanh bạn.

Có lẽ bực mình nhất là khi vào nhà hàng Thu Phượng được tài xế chở tụi tui giới thiệu đây là quán ăn hải sản ngon và uy tín nhất ở Dương Đông, khi tụi tui chọn con cá bóp 1,2 kg nấu canh và kho tộ nhưng khi dọn ra ai cũng thấy thiếu thiếu và vô lý, chỉ 2 khứa cá/2 tộ, 1 đầu và khúc đuôi/2 tô canh, nhìn con cá 1,2kg mà chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu sao? Để đỡ ấm ức, thôi nghĩ chắc là bếp họ làm lộn con cá của mình cho khách khác rồi!




Ở Phú Quốc, phần đông người sống bằng nghề du lịch và thương mại đều là dân Bắc di cư. Khi họ được đặt chân khám phá vào vùng đảo trù phú này, coi như họ đã chọn Phú Quốc là quê hương thứ hai. Nhưng khi mấy ông chờ mấy bà chụp ảnh hoàng hôn, tranh thủ ghé vào quán Lê Vân Lê gặp em gái tên Linh là dân ở đất Kiên Giang, một mình vào đảo sinh sống bằng nghề tiếp viên ở quán. Hỏi thăm em gái cho biết: lương tháng/5 triệu đồng, chủ bù thêm 500 ngàn để trả tiền phòng trọ 1 triệu/tháng. Tui nói: “Vậy là có dư tiền để gửi về cho ba má rồi”, em gái cười híp mắt nói: “Mấy chú ở Sài Gòn hả?” - Đúng rồi!” - “19 tuổi, con mới lên Sài Gòn được một lần”. “Vậy hả, nếu có duyên sẽ gặp lại con ở Sài Gòn nhé!”.

Phú Quốc là một mảnh đất thiên thời địa lợi, không bão mưa lũ lụt, quanh năm mưa thuận gió hòa, người dân thì an yên, hiền lành. Có thể nói, những vị khách khó tính nhất cũng vẫn mĩm cười và hài lòng khi đến Phú Quốc, vì nơi đây có đầy đủ biển, núi, sông, suối, rừng… không nơi nào sánh bằng.

Không có gì là quá, nếu dịch vụ du lịch Phú Quốc nâng cao chuỗi cung ứng dịch vụ du lịch, giải trí và nghỉ dưỡng cao cấp sẽ sớm trở thành là một trong những thiên đường du lịch đã được cả thế giới biết đến và yêu thích như Bali, Sentosa, Phuket, Nhật Bản và Jeju của Hàn Quốc, xứng với tên gọi “Phú Quốc - đảo ngọc”

V.Q.T

Đêm ở thị trấn Đông Dương...

 



Mặc dù đang mùa dịch covid-19, nhưng chợ đêm Phú Quốc vẫn tấp nập du khách thập phương ở trong nước và nước ngoài.

Nơi đây vẫn nhộn nhịp, lung linh ánh đèn, với hàng trăm gian hàng bày bán đủ thứ về hải sản, đồ ăn vặt, đồ lưu niệm, quần áo… tựa như mê cung khiến du khích như lạc vào thiên đường ăn uống và mua sắm.

 Một tiểu thương cho biết, mấy tháng trước do ảnh hưởng dịch covid-19, chợ đêm Phú Quốc ế ẩm, hàng loạt gian hàng đóng cửa, còn giờ thì đỡ nhiều rồi, gần như hoạt động lại bình thường.

Chủ xe nước mía cho biết, giá thuê mặt bằng ở đây là 5 triệu/mét vuông, chiếc xe của anh chiếm 1,5 mét vuông, mỗi tháng tốn 7 triệu rưởi tiền thuê mặt bằng (tôi thầm nghĩ là cao) nhưng anh vẫn sống được, mỗi tháng gửi tiền cho vợ ở Sài Gòn để lo con nhỏ 4 tuổi ăn học… Mừng cho anh bạn trẻ nhà ở Sài Gòn một mình lặn lội về đảo Phú Quốc mưu sinh bằng nghề bán nước mía ở chợ đêm được 4 năm.

Cái hạn chế ở chợ đêm Phú Quốc là chỉ có một bãi giữ xe gắn máy, 8 giờ đêm 8/12 lượng du khách chưa phải là đông nhưng bãi giữ xe đã hết chỗ, tụi tui ghé bên đường gửi nhờ bà bắp nướng coi dùm, bả không lấy tiền giữ xe, bù lại tụi tui mua ủng hộ bả 6 trái bắp nướng và bánh khoai mì nướng tổng cộng 100 ngàn, bả cười tươi rói, còn tụi tui cũng mừng vì có chỗ gửi xe.

Người dân ở đây cho biết, nhiều du khách để xe đại ở dọc các lề đường, chẳng bao giờ mất mát. Tui còn nghe nói ngày xưa, khi Phú Quốc còn hoang sơ, nhà của người dân ở đây không có cửa… Chắc vậy mà đến giờ chợ đêm Phú Quốc vẫn chỉ có một bãi giữ xe.

Phải chăng, chính vì sự yên bình, thoải mái, hòa mình vào không khí trong lành và tình cảm gần gũi, chân thành, giản dị của người dân vùng biển đảo Ngọc khiến bạn nhớ mãi…

 V.Q.T