Hình tui hai tuổi (1957) và hiện nay đưa ra khoe ngày báo chí Việt Nam cũng hữu lý lắm chứ bộ!
V.Q.T
V.Q.T
Người ta nói “lấy chồng thợ bạc đeo vàng đỏ tay”, ông là một trong số thợ bạc đó thường xuyên làm việc khuya lơ khuya lắc để kiếm tiền lo cho gia đình và dĩ nhiên vợ ông mặc sức đeo vàng vòng đỏ tay. Ông còn là thợ độc quyền làm móng tay móng chân cho vợ. Đáng khâm phục là khi vợ bệnh nằm liệt ông là người túc trực ngày đêm bên giường bệnh để chăm sóc cho vợ suốt 15 năm trời.
Ông là người kể chuyện cổ tích: Tấm Cám, Trạng Quỳnh, Cô gái
lọ lem, Cô gái quàng khăn đỏ… cho con cái nghe trước khi ngủ. Con của ông không
đứa nào ngủ mà đái dầm cả vì nửa đêm ông đều ẵm chúng xi tè. Ông rất khéo tay tự
làm ngựa gỗ cho con cưỡi, ông cắt giấy thành hình những con thú như ngựa, chó…
để con chơi, ông làm ống sáo và thuộc vài bài thổi giải khuây, ông tự sửa cây
đàn mandoline cũ bể hư thành cây đàn mới tốt và đàn cho con cái nghe. Ông còn dạy
cho mấy đứa nhỏ cách làm diều, dạy làm đèn Trung Thu ông sao…
Thường xuyên chiều nào, ông cũng dẫn cả đám con cháu ra công
viên chơi cho bọn chúng chơi cầu tuột, nhảy dây, nhảy cò cò… ông giống bụt di lặc
và có máu hài hước nữa nên con nít quấn quýt bên ông, có đứa nào mà không
thích?
Ông là người sống thật giản dị, lành mạnh, không uống cà
phê, không hút thuốc lá và cũng không uống rượu bia… ông chơi đàn, chơi đánh
ping pong… Mọi thứ lặt vặt trong nhà hỏng hóc như về đồ điện, đồ gỗ… ông đều
thay và sửa được hết. Ông là một người gần như suốt cuộc đời hết lòng vì vợ vì
con vì cháu, õng lấy đó là niềm vui và hạnh phúc nhất. Quan niệm sống của ông
là mình cứ vì mọi người, còn mọi người có vì mình hay không có vì mình không
màng đến, miễn sao thấy gia đình sống yên ấm, con cái không hư hỏng là hạnh
phúc!
Khi vợ mất, con cái trưởng thành, ông cũng già yếu chẳng còn
sức nữa, đôi lúc lẫn nhưng hễ nhìn thấy con cháu quây quần và tụ lại bên ông nhắc
chuyện xưa ông cười nguyên cái miệng hóm trống quơ trống quác không còn cái răng
cỏ nào, nhìn nụ cười của ông thật là sảng khoái và hiền hậu biết bao!
ông ơi! ông à!…
ông như ánh dương
như bóng cả trời mây
như dòng suối yêu thương
như bản nhạc tình ca…
giờ đây ông đã đi xa
bao nhiêu ký ức về ông
con cháu khắc sâu trong lòng
ông ơi! ông thật sáng ngời
ông ơi! ông quá tuyệt vời! ông ơi!
Có một người như thế, ông đó là ba tôi!
Ba là số một, má là số hai!
V.Q.T
P/S: Ba tôi là Vương Minh Cảnh, mất 26/7/2012, thọ 95 tuổi.
Đôi dòng ký ức tưởng nhớ ba, nhân ngày của cha.
Bởi lúc má có triệu chứng về bệnh tiểu đường, nhằm lúc gia
đình khó khăn vì sau cái ngày 30/4/1975, nhà tiệm vàng ở Sốc Trăng bị kiểm kê
tài sản, con đang học ở Sài Gòn, tánh má lại ít nói, khi trong người có triệu
chứng bất thường thèm ăn ngọt, lại không đi khám sức khỏe có lẽ má sợ tốn kém,
cứ đinh ninh là không sao, ngày tháng trôi qua cho tới lúc bệnh tiểu đường gây
biến chứng, mọi người mới vỡ lẻ ra thì là quá nặng, bị nhũn não má hôn mê phải
cấp cứu.
Nhiều lần má bệnh trở nặng phải đưa lên Sài Gòn chữa trị ở bệnh
viện Chợ Rẫy, rồi đến bệnh viện Thống Nhất… những lần má ở Sài Gòn, con cũng chỉ
vô thăm má rồi về, người ở bệnh viện chăm sóc má là ba, khi má đỡ đỡ một chút lại
đưa về Sóc Trăng, 3 đứa em ở chung nhà cũng chỉ hụ hợ chăm sóc má, còn lại mình
ên ba gánh vác mọi việc chăm nom má. Tử lúc đổ bịnh, má bị liệt không thể đi đứng,
không tự ăn uống và tự lo vệ sinh được, ba lả người nuôi luôn phải chầu chực
bên cạnh chăm sóc má ròng rả suốt 15 năm trời như thế, thật khâm phục mức chịu
đựng bền bỉ của ba quả là phi thường ba ơi!
Những lần vô thăm má ở bệnh viện, con hay nhắc lại chuyện
xưa, có khi má cười, còn không thì ngồi im không nói tiếng nào vì bị nhũn não nặng
nên đầu óc khi tỉnh khi mê, thỉnh thoảng thấy má cười chắc là đầu óc tỉnh táo,
còn lại má ngồi im re là biết đầu óc đang mê muội… Mỗi lần vô thăm má lại thấy
sức khỏe của ba dần yếu đi… thật đau xót trong lòng nhưng con cũng chẳng giúp
được hơn.
Việc điều trị bệnh kéo dài và bệnh tình má càng lúc càng nặng
hơn, đến khi được tin má hấp hối, con tức tối ở Sài Gòn về lnhưng vẫn không kịp,
má đã lìa xa cõi đời rồi.
***
Hồi còn nhỏ, con nghe người lớn kể lại, ông bà ngoại là phú
hộ, trong nhà mấy chị em, má là con cưng nhất của ông ngoại, má được học trường
dòng Providence, thời đó là con nhà khá giả mới học ở trưởng này, đến khi lấy
ba má lại được ba cưng chiều hết ý, được ba sơn móng tay móng chân, quần áo của
má đầy mấy tủ… ai cũng ví chẳng khác gì tiểu thư đài các.
Khi học đến trung học đệ nhất cấp, lúc này không đợi nghe ai
kể nữa, con biết rành về sở thích của má như mê chơi tứ sắc, mê đọc truyện Quỳnh
Dao, trong nhà tập san nghệ thuật điện ảnh sân khấu chất cả đống, má thích xem
phim Tây, mê nhất lả nam diễn viên Clark Gable trong phim Cuồn theo chiều gió,
Alan Delon, Charlton Heston, Frank Sinatra… má thích xem kịch và cải lương, mê
Hùng Cường, Thành Được, Dũng Thanh Lâm, Bạch Tuyết, Thanh Nga, Kim Cương, Vân
Hùng, La Thoại Tân, Thẩm Thuý Hằng… mỗi lần có đoàn cải lương Dạ Lý Hương về tỉnh
hát ở rạp Hoà An má không bỏ sót tuồng nào, có lần con được má dẫn đi xem tuồng
“Tướng cướp Bạch Hải Đường” (là con trưởng, lại được má cưng nhất nhà)… và mấy
diễn viên, nghệ sĩ má thích thì con cũng thích y như vậy!
Con kể như vậy nghe có vẻ má là tiểu thư chẳng biết tí gì về
chuyện nội trợ, nhưng ngược lại, đối với con má là người vợ, người mẹ làm tròn
bổn phận và trách nhiệm của mình, má vẫn chu toản chuyện bếp núc cho gia đình,
má còn khéo tay hay làm trong việc may vá thêu thùa, má viết chữ rất đẹp, khi mở
tiệm vàng, một tay má vừa đứng bân, vừa lo sổ sách mua bán rành rọt không sẩy một
đồng nào… đáng nói lả trước đó thời ông Ngô Đình Diệm, có thời gian ba ở tù hết
3 năm về tội chính trị, khi ấy một mình má quán xuyến xoay sỡ rất vất vả khó nhọc
để lo cho mấy đứa con ăn học…
Con dẫn dụ về tính cách của má như thế là để mọi người thông
cảm và hiểu vì sao con chọn tấm ảnh đẹp này khoe ra đây. Bởi mỗi lần nhìn thấy
nụ cười của má trong bức ảnh, lòng con luôn gợi nhớ ký ức đẹp về má!
Đối với mọi người, má chỉ là người phụ nữ bình thường như
bao người khác nhưng đối với con má lại là người phụ nữ vượt trên bình thường
đó và không một ai có thể sánh bằng, chỉ có ba mới vượt hơn má mà thôi!
***
Má ơi! Con hiểu rằng có cuộc sống như ngày nay là do công
sinh thành dưỡng dục của má và ba. Con có hối hận xin thứ lỗi ngàn lần đi chăng
nữa thì má cũng chẳng thể sống lại. Con biết má sẽ tha thứ cho đứa con cưng
không lảm tròn chữ hiếu này vì con hiểu rằng tình yêu thương dành cho con cái
là không cần báo đáp, nước mắt luôn chảy xuống mà… nhưng má ơi, con thì không xứng
đáng trước sự tha thứ đó!
Đứa con không ngoan viết lên những dòng ký ức muộn màng này,
xin được xem như một nén hương tưởng nhớ dâng đến má kính yêu!
Con của má.
V.Q.T
P/S: Má tôi là Lê Thị Láng, sinh ngày 03/6/1924, mất ngày
21/6/1997, thọ 73 tuổi.
“…Bằng như nói tỷ mà nghe, bọ hung chủ gặp bọ hung khách có
ít nhiều quân tử tính, hai con may mắn khiêng về đến nơi đến chốn, không bị lưu
manh phá đám dọc đường… Khi ấy, hang đã khoét rồi, miệng hang tròn trịa, vừa
khéo, vừa khít với cục phân; khi ấy bọ hung chủ ráng sức khuân của vào hang, cục
phân vừa chui lọt vào trong, thì bọ hung liền lấp bít miệng hang, chỉ để còn một
mình một động, hoặc quá lắm là cùng với bọ khách, tức hai đứa mặc sức mê mang
tàng tịch với món ngon ao ước! Vạn tuế cái buổi hạnh phúc tràn trề này! Tuy
hang thô sơ không có quạt máy trên trần nhưng nhờ ông cha khéo truyền nghề, bọ
hung biết đào sâu nên ánh nắng không lọt thấu hang mát vô cùng! Sẵn của ngon, sẵn
yên tịnh, trên kia cửa đã bít, ai đâu đi ngang cũng không biết dưới này có ẩn
tàng của báu, xa xa tiếng dế với tình như khêu như gợi, giờ phút này và trong
phòng này mới phải là nơi lúc làm việc bằng
răng nhọn và bằng bao tử mạnh lành. Bọ hung “xực” cục phân tổ tướng, khi mình
ên, khi với một bạn duy nhất không mời ai thêm! Đứa nào, đứa nấy, gục mặt gầm đầu
mà ăn, ăn không dám nhúc nhích, không dám cục cựa vén khéo tỷ mỷ không cho mất
miếng nào.
- Ăn gì mà trịnh trọng đến thế?
- Xin thưa: ăn phân ăn cứt! Ai dám cười! Đời không bọ hung sẽ
là một đống phân, đâu có sạch và nên thơ như vầy!” (hết trích)
Thân phận bọ hung mang tiếng xấu xực phân xực cứt nhưng làm
sạch cho môi trường, ngược lại bè lũ bọn Việt Á lấy danh nghĩa ngành y tế sản
xuất KIT cứu người nhưng thực chất là bọn quỷ giết người…
Ngẫm lại mới thấy cũng phường như nhau, một đằng ăn cứt, một
đằng ăn KIT… vậy mà phường ăn cứt làm lợi cho đời đáng khen, còn phường ăn KIT
làm hại người hại đời thật đáng nguyền rủa chúng bây!
V.Q.T
Trong nhóm đã mất đi một người bạn đời của bạn nhưng với
tình bằng hữu đồng cảm sẻ chia sẽ giúp bạn ấy vượt qua nỗi đau mất mát. Bởi
tình bạn có những điều người ta không nói ra nhưng ai cũng tự cảm nhận được.
V.Q.T
Tui đậu xe gần bên, lịch sự nói: “Cho đậu ké một chút
nghen!”. Hắn nhìn cười: “Được mà anh!”. Rồi hắn nói trống không: “Xăng lại lên
giá nữa, chết mẹ dân hết!”
Hôm nay, mùng 5 tháng 5 âm lịch: ngày cúng diệt sâu bọ. Lời
than của anh bán chôm chôm làm tui trộm nghĩ bây giờ có lẽ người ta sợ xăng tăng
giá nhiều hơn sợ sâu bọ!
TUẤN RÂU