Người ta nói “lấy chồng thợ bạc đeo vàng đỏ tay”, ông là một trong số thợ bạc đó thường xuyên làm việc khuya lơ khuya lắc để kiếm tiền lo cho gia đình và dĩ nhiên vợ ông mặc sức đeo vàng vòng đỏ tay. Ông còn là thợ độc quyền làm móng tay móng chân cho vợ. Đáng khâm phục là khi vợ bệnh nằm liệt ông là người túc trực ngày đêm bên giường bệnh để chăm sóc cho vợ suốt 15 năm trời.
Ông là người kể chuyện cổ tích: Tấm Cám, Trạng Quỳnh, Cô gái
lọ lem, Cô gái quàng khăn đỏ… cho con cái nghe trước khi ngủ. Con của ông không
đứa nào ngủ mà đái dầm cả vì nửa đêm ông đều ẵm chúng xi tè. Ông rất khéo tay tự
làm ngựa gỗ cho con cưỡi, ông cắt giấy thành hình những con thú như ngựa, chó…
để con chơi, ông làm ống sáo và thuộc vài bài thổi giải khuây, ông tự sửa cây
đàn mandoline cũ bể hư thành cây đàn mới tốt và đàn cho con cái nghe. Ông còn dạy
cho mấy đứa nhỏ cách làm diều, dạy làm đèn Trung Thu ông sao…
Thường xuyên chiều nào, ông cũng dẫn cả đám con cháu ra công
viên chơi cho bọn chúng chơi cầu tuột, nhảy dây, nhảy cò cò… ông giống bụt di lặc
và có máu hài hước nữa nên con nít quấn quýt bên ông, có đứa nào mà không
thích?
Ông là người sống thật giản dị, lành mạnh, không uống cà
phê, không hút thuốc lá và cũng không uống rượu bia… ông chơi đàn, chơi đánh
ping pong… Mọi thứ lặt vặt trong nhà hỏng hóc như về đồ điện, đồ gỗ… ông đều
thay và sửa được hết. Ông là một người gần như suốt cuộc đời hết lòng vì vợ vì
con vì cháu, õng lấy đó là niềm vui và hạnh phúc nhất. Quan niệm sống của ông
là mình cứ vì mọi người, còn mọi người có vì mình hay không có vì mình không
màng đến, miễn sao thấy gia đình sống yên ấm, con cái không hư hỏng là hạnh
phúc!
Khi vợ mất, con cái trưởng thành, ông cũng già yếu chẳng còn
sức nữa, đôi lúc lẫn nhưng hễ nhìn thấy con cháu quây quần và tụ lại bên ông nhắc
chuyện xưa ông cười nguyên cái miệng hóm trống quơ trống quác không còn cái răng
cỏ nào, nhìn nụ cười của ông thật là sảng khoái và hiền hậu biết bao!
Người ta ví đời người như chiếc đèn dầu, đã tới lúc cây đèn cạn dầu và dần dần tắt liệm, ông đã ra đi bình thản như thế!
ông ơi! ông à!…
ông như ánh dương
như bóng cả trời mây
như dòng suối yêu thương
như bản nhạc tình ca…
giờ đây ông đã đi xa
bao nhiêu ký ức về ông
con cháu khắc sâu trong lòng
ông ơi! ông thật sáng ngời
ông ơi! ông quá tuyệt vời! ông ơi!
Có một người như thế, ông đó là ba tôi!
Ba là số một, má là số hai!
V.Q.T
P/S: Ba tôi là Vương Minh Cảnh, mất 26/7/2012, thọ 95 tuổi.
Đôi dòng ký ức tưởng nhớ ba, nhân ngày của cha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét