Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

Thất học…


Câu chuyện cà phê sáng của nhóm thông tấn vỉa hè được bắt đầu bằng một chuyện hài của một bạn già trong nhóm:

“Hôm nọ, một đoàn cán bộ giáo dục đi kiểm tra thực tế ở một xã vùng sâu của một địa phương. Trên đường về xã, gặp một đứa bé trạc khoảng 12- 13 tuổi, cán bộ hỏi em học lớp mấy, cậu bé trả lời cộc lốc: lớp 7. Mọi người thầm nghĩ: trình độ học vấn phổ cập ở xã này coi bộ tốt nghen!

Đi một đoạn, gặp một thanh niên khoảng 18 tuổi, cán bộ hỏi, cậu học lớp mấy? Cậu thanh niên cũng trả lời gọn lỏn: lớp 7. Đi một đoạn nữa, gặp một cụ già, cán bộ hỏi cụ học đã lớp mấy rồi, cụ ông nhìn cán bộ nhe răng cười nói: lớp 7 chứ lớp mấy? Tới lúc này mọi người mới thắc mắc, tại sao ai cũng học lớp 7 hết vậy? Cán bộ bèn thú thiệt hỏi cụ già: Sao đoàn tụi tui gặp ai hỏi cũng trả lời đã học lớp 7 hết vậy cụ? Cụ trả lời: bộ mấy ông chẳng biết 7 là thất, lớp 7 tức là thất học, vậy mà cũng hỏi!”

Câu chuyện hài kể trên nhằm nói ngành giáo dục luôn chạy theo thành tích ảo, thực chất đã đang xuống cấp, bởi thực trạng nhiều học sinh “ngồi nhầm lớp”, học lớp 6 mà không biết đọc, biết viết? Thực tế cho thấy có nhiều phụ huynh đã đến trường xin cho con được… lưu ban, để học lại nhưng nhà trường vì chạy theo thành tích, sợ mất “trường chuẩn quốc gia” nên vẫn bắt học sinh yếu lên lớp ào ào.

Phải chăng, không tích cực, không dành nhiều thời gian để dạy cho đàng hoàng ở lớp, nhưng cuối năm vì thành tích lại nhắm mắt cho lên lớp, rõ ràng trước hết phải nói trách nhiệm này thuộc về giáo viên sau đó là nhà trường, chỉ chăm chăm lo việc dạy thêm ở nhà thì đầu óc đâu mà nghỉ đến việc lo lắng cho học sinh ở lớp, những cháu này chỉ vì không có điều kiện theo học thêm ở nhà giáo viên nên mới lâm vào tình trạng này đấy.

Cũng nên đề nghị ngành giáo dục xem xét lại quy trình đào tạo học sinh, sinh viên, bỏ dạng trường đạt chuẩn quốc gia gì đó đi, hãy dạy và học cho đúng chuẩn đạo đức của một con người đi, đừng vì một ảo vọng nào hết.


8 SÀI GÒN

Trong cái rủi… có cái lợi!


Sau cơn mưa chiều 26/9, nhóm thông tấn vỉa hè phải di tản chỗ uống cà phê sáng vì chỗ cũ vẫn còn bị ảnh hưởng nước ngập… để mà tám chuyện thời sự:

– Ôi, Sài Gòn bỗng nhiên trở thành hồ mênh mông mênh mông là nước…

– Bởi vậy, tui mới càng nễ phục tài tiên tri của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, khi tôi đang chạy trong mưa, áo mưa rách toạc vẫn vuốt mặt mà vẫn ngâm nga nhạc Trịnh: “Dưới hiên nhà/ nước dâng tràn/ phố bỗng là dòng sông uốn quanh…”

– Còn tui, sau cơn mưa đêm đó ngũ nằm mơ thấy mình và bạn, cả hai trôi giữa một rừng áo mưa xanh đỏ, một rừng dù xanh đỏ… trên những con đường như những dòng sông phố! Bọn trẻ trần truồng, đen nhẻm, bán vé số, trời mưa nước ngập, bọn chúng tha hồ té nước, chơi đùa. Có đứa cầm xô chậu đi bắt cá…

– Còn tui, ai nói gì nói chứ tui thấy mưa ngập cũng có cái hay đó nghen!

– Hay chỗ nào cha nội, nói nghe coi!

– Thì… một số dịch vụ như sửa xe máy, xe hơi… ăn nên làm ra, một số mặt hàng như đồ phụ tùng xe cộ, máy bơm thoát nước… sẽ bán đắt như tôm tươi, thợ sửa chữa, nâng nên nhà tha hồ làm không sợ ế, không sợ hết việc v.v…

– Ờ, phải rồi, ngành du lịch mở thêm tour ” Khám phá Sài Gòn mùa nước nổi” , du khách không phải xuống tận miền Tây làm gì cho tốn kém. Dịch vụ thuê mướn ghe, xuồng… nữa…

– Đúng chưa? Trong cái rủi… nhiều khi cũng có cái lợi lắm chứ! Phải không mọi người? 



8 SÀI GÒN