19g30... trên đường Nơ Trang Long – Bình Thạnh
về nhà, bỗng dưng chiếc Vespa của tui dở chứng tắt máy, đề hoài nó không nổ…
thôi đành dẫn bộ về, sẵn tiện thể dục luôn.
Mới dẫn được một đoạn có đôi bạn trẻ chạy kè lại
hỏi: “Xe chú sao vậy? Để tụi cháu đẩy hộ cho”. Tui cười nói: “Cám ơn mấy cháu,
thôi để chú dẫn bộ, tập thể dục luôn”. Hai bạn trẻ lịch sự chào: “Vậy tui cháu
đi nghen”. “Tui chào và cám ơn lần nữa”. Đôi bạn trẻ vừa mới chạy đi, lại có một
bạn trẻ khác ghé lại hỏi: “Để cháu đẩy hộ cho chú”. Tui lại từ chối: “Cám ơn, để
chú tự dẫn được rồi”. Bạn trẻ ấy cười nói: “Chú đừng ngại, cháu đẩy hộ cho”.
Tui cũng cười và để bạn trẻ ấy yên tâm: “Nhà chú gần đây thôi, không sao đâu, để
chú dẫn bộ về.” Nói vậy bạn trẻ ấy mới chịu đi.
Tui dẫn được một đoạn lại có một bạn nữa đến hỏi:
“Chú có cần đẩy hộ không”. Dĩ nhiên, tui cũng từ chối và bạn này trước khi đi,
cười nói: “Vậy thôi, chú gắng nghen”.
Cũng cái tật sĩ diện, không thích làm phiền
người khác, nên cố sức dẫn chiếc Vespa 140kg nặng thấy bà cố về tới nhà trên 2
cây số chắc là vẹo xương sống, mới đi được vài chục mét mồ hôi mồ kê đổ ra như
tắm, thở hổn hển… nghỉ mệt một chút, tui bèn đề lại thử hên xui sao? May sao, trời
thương, đề một hồi lâu hơn 5 phút nó nổ.
Không phải đây là lần đầu, tui đã nhiều lần gặp
những người Sài Gòn tốt bụng như thế đó các bạn.
Đang
trong mùa dịch virus Vũ Hán dễ bị lây nhiễm, thế mới thấy người Sài Gòn thật
bao dung, độ lương…
Người Sài Gòn chưa bao giờ hết dễ thương…
V.Q.T