Tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất, có lẽ ai cũng từng
đã trải qua cảm giác rung động đầu đời. Cái thời sao mà nhát cáy, thích ai đó
chẳng dám hé môi, chỉ thầm yêu trộm nhớ… khi tan trường về, tôi chỉ bẽn lẽm bám
đuôi theo em tới tận nhà là cũng thấy sướng rồi… ôi “cái đuôi” tình yêu học
trò… nghĩ lại thật ngô nghê…
Còn mới đây, tôi cũng bám đuôi, nhưng mà đuôi thầy chùa.
Buổi trưa trên đường về nhà vợ ở đường Bình Lợi, Bình Thạnh…
chợt có một thầy chùa chạy chiếc Air Blade vừa vọt qua mặt tôi thì phía trước
có một bé gái học sinh đi xe đạp ngược chiều băng qua đường, làm thầy chùa phải
thắng xe lại… để bé gái đi qua. Điều làm tôi ngạc nhiên là khi thấy nét mặt thầy
chùa cau có tỏ vẻ khó chịu, trợn mắt đăm đăm ngoắc nhìn theo bé gái đi qua, sau
đó vồ ga vọt nhanh… Tôi liền chạy bám đuôi rượt theo ông ta… thử xem ổng đi đâu
mà vội vàng thế, trong nội thành mà ổng chạy tới 50km/h… vừa chạy vừa bóp còi
inh ỏi, lạng lách như tay đua, tôi bám đuôi theo ổng tới gần cuối đường Bình Lợi,
ổng rẻ trái quẹo vô hẻm chùa Phước Thành….
Cái thời xưa và nay khác nhau quá? Bây giờ, học trò yêu
đương bẽn lẽn, nhút nhát ngô nghê kiểu “cái đuôi” theo em tới nhà chắc không
còn. Thầy chùa bây giờ cũng khác xưa nhiều… Ra đường, thấy thầy chùa đi xe gắn
máy, xe hơi, đeo kiếng mát đen, chân mang giày… Và trên mạng đầy rẫy những thầy
chùa làm bậy… Còn thầy chùa này tu kiểu gì mà cái đuôi ló rành rành tâm chẳng tịnh?
8 SÀI GÒN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét