Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Một ký ức mang màu sắc “số phận”…


Cách đây 42 năm, sau khi “giải phóng” miền Nam, cuộc chiến giữa Bắc Nam chấm dứt… Xã hội miền Nam lật sang giai đoạn mới gọi là “chuyển giao chế độ” do cộng sản cầm quyền. Cái thời quân quản, cuộc sống của người dân miền Nam đảo lộn, mọi sinh hoạt xã hội đều ngưng trệ để nhà cầm quyền tập trung vào việc xây dựng thiết lập hệ thống, bộ máy chính quyền mới … lúc này trường học đóng cửa, đang học năm thứ nhất khoa Sinh lý sinh hóa ở Đại học Khoa Học Sài Gòn, tôi phải tạm nghỉ về quê Sóc Trăng.

***
Buổi trưa hôm ấy, tôi và ông anh, 2 anh em cởi nhau trên chiếc Honda dame màu rêu đi bán báo Giải Phóng (lúc này tờ báo do ông Hai Khuynh, dượng 9 tôi làm phó tổng biên tập), trên đường từ huyện Bãi Xàu về tỉnh Sóc Trăng bị một tên du kích, đầu đội nón tai bèo, cổ quấn khăn rằn, tay cầm súng AK đứng ra đường chặn chúng tôi lại.

Tên du kích mặt non choẹt, độ 15 -16 tuổi, giương mắt đăm đăm, đi tới đi lui, nhìn chúng tôi, giở giọng hách dịch quát to:

– Mấy ông đi đâu đây?
Cầm sấp báo, tôi nói:
– Bán báo cách mạng.
– Làm gì có báo cách mạng?

Nhìn thái độ và ánh mắt nhìn của thằng du kích, tôi chửi thầm trong bụng (Đ.M không biết nó biết đọc không, chữ Giải phóng to đùng sờ sờ mà nó còn hỏi).

-Mấy ông là ai?
-Tụi tui là sinh viên
Tên du kích nhìn chúng tôi nạt ngang:
– Sinh viên gì?… đồ cái thứ tàn dư Mỹ ngụy…

Tôi phát bực, bèn lớn giọng cãi lại:
– Tụi tui là sinh viên ở Sài Gòn về, thanh niên trong này, ai cũng ăn mặc như thế cả, quần ống loe, tóc tai để dài cũng là bình thường… cái thằng nhóc, mày ăn nói cẩn thận… bây giờ cho tụi tui đi được chưa?

Tên du kích bị tôi nạt, nó tức khí bèn chỉa súng vào người tôi, quát to đứng im, nó kêu một tên khác ra trói tay 2 anh em tôi ra phía sau và lôi chúng tôi vô cái chòi gần đó. Nó vừa tức vừa hăm he nói:
– Bắn bỏ mẹ cái đám tàn dư này đi…

Tôi nổi cáu, thách:
– Dám bắn không?
Kể cũng may trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ông sếp nó bước ra, ông này có vẻ hiểu biết, đứng ra dàn xếp:
– Tụi bây ra đường đi, để mấy người này cho tao.

Lúc này, tay sếp đi tới đi lui, tay chắp sau đít, ngước mắt lên trời để nhớ và bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng chính trị cho 2 đứa tôi nghe… tôi còn nhớ rõ có đoạn: “Đế quốc Mỹ còn bị đánh nhào, còn cái thứ rác rưỡi, tàn dư của Mỹ ngụy thì làm gì được cách mạng tụi tui….”

Sau khi bọn tôi được nghe chính trị gia giảng học thuyết, chủ nghĩa Mác – Lê- Nin hơn 1 tiếng đồng hồ, tay sếp tỏ vẻ đắc chí, bèn kêu bọn lính cởi trói và thả chúng tôi về.

Chuyện bây giờ kể, nhớ lại mới thấy mình quá dại, cái thời quân quản, bọn du kích nó muốn bắt ai, bắn ai quyền trong tay bọn chúng… chẳng ai làm được gì bọn chúng cả! Cái thời không tồn tại luật pháp, thậm chí họ có thể giết người công khai mà không cần chờ đợi đến pháp luật….

****
42 năm… sự thay đổi đến giờ… Có phải cuộc sống của người dân Việt Nam bây giờ “ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC” –  “dân giàu, nước mạnh” hay không? Thế hệ trẻ có tự hào về một Việt Nam hùng cường từng “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào” hay không? Câu trả lời “Không có gì phát triển ngoài hiểu biết của người dân về sự thật lịch sử sau 42 năm”, và nếu mà không có ngày ấy thì sẽ tốt hơn”.

Tương lai đất nước Việt Nam đi về đâu? phải do người dân trong nước chọn lựa giữa tự do và độc tài
.
8 SÀI GÒN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét