Lâu nay ít khi gặp thằng cháu tên Tuấn thuê
nhà ở sát cạnh bên, vì nó đổi chỗ làm thay vì ở nội thành, mấy tháng nay nó đi
làm ở Bình Dương ca đêm, nên thỉnh thoảng một tuần mới về nhà.
Mới hôm qua, tình cờ thấy nó ở nhà, tay trái
băng bó. Tôi hỏi: “Sao vậy?”. “Dạ, tai nạn lao động chú ơi”. “Có sao không?”.
“Dạ, cũng không sao, chỉ có điều phải nghỉ làm, tốn tiền lắm chú”.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ủa, mình bị tai nạn lao động,
công ty phải hỗ trợ chứ?”
Tuấn than vãn: “Không có đâu, cháu còn bị phạt
nữa chú ơi”. “Sao kỳ vậy?”, tui thật sự không hiểu bèn hỏi tiếp: “Là sao, công
ty không hỗ trợ mà còn phạt, mày giải thích tao nghe coi?”
Tuấn bèn kể lể, khi cháu bị như thế, công ty lập
biên bản rồi bắt ký tên, dựa theo biên bản này công ty sẽ cắt tiền thưởng cuối
năm. Cũng may nhờ anh em làm chung thương giúp, đứng ra bên vực, thỏa thuận với
công ty là coi như không có bị tai nạn sự cố gì hết, không lập biên bản, anh em
gồng gánh công việc cho nhau, cho cháu nghỉ làm với danh nghĩa nghỉ phép và tự
lo chữa trị vết thương (vết thương rất sâu, vì sự cố miếng tôn nhỏ thừa trong
lúc thao tác máy cắt tôn, nó văng thật mạnh chém sâu vào giữa ngón tay trỏ và
ngón cái cắt đứt ngay động mạch chủ, máu tuôn xối xả, phải đi tới 3 bệnh viện mới
cầm máu được).
Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của Tuấn, vợ chồng nó tốn
kém khá nhiều tiền để chữa trị bệnh hiếm muộn con, cũng may sao nhờ ơn trời,
sau thời gian chạy chữa, giờ vợ nó đã đậu thai và tháng tư tới này nó phải chuẩn
bị nhiểu tiền để lót ổ vợ đẻ.
Qua câu chuyện của Tuấn, nếu như không hiểu
hoàn cảnh của Tuấn, có người sẽ cho rằng Tuấn hèn thế, công ty xử ép vậy mà làm
thinh cam chịu? Công ty đã không hỗ trợ thuốc men, hỗ trợ ngày công lao động
thì thôi, đàng này lại xử phạt cắt tiền thưởng của người bị tai nạn!?.. Câu
chuyện này sao cũng giông giống câu chuyện của thầy giáo Thanh ở Cà Mau bán 20
khẩu trang với giá 3.000đ/chiếc… đúng lý là phải khen thầy có công trong việc
bán khẩu trang y tế giúp cho học sinh phòng ngừa bệnh, nhưng lại bị kỷ luật!…
Ngẫm và nghĩ, ở xã hội của chế độ chết tiệt
này, những người như Tuấn, thầy Thanh… họ không tiền, không địa vị, không quan
hệ… có thể họ sẽ phải chịu thiệt thòi, họ mất nhiều thứ, kể cả mất luôn quyền
con người… họ nghèo áo họ có thể rách, có thể bẩn có thể thay cái khác, vết
thương lở loét có thể sẽ lành…nhưng tâm hồn họ có thể vẫn trong sáng, không
rách, không bẩn. Còn như ai đó họ có quyền, có tiền, có địa vị… mà tâm hồn rách
nát, dơ bẩn thì để lại vết nhơ muôn đời, thứ hạng người đó thua cả súc vật!
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét