Thứ Tư, 10 tháng 8, 2016

Điều gì sẽ xảy ra…?


Hơn một tháng nay, từ lúc xảy ra vụ cá chết hàng loạt ở Hà Tĩnh, người dân xuống đường biểu tình, yêu cầu duy nhất là muốn chính quyền minh bạch thông tin vì sao cá chết, thế mà thì chiều 14/5 Thứ trưởng Bộ KH-CN Phạm Công Tạc trả lời báo chí trên báo Người Lao Động (http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/du-co-so-khoa-hoc-de-ket-luan-nguyen-nhan-ca-chet-hang-loat-20160514184307295.htm) dài gần 1.300 chữ… một cách rất là vòng vo, mơ hồ… rốt cuộc cũng chẳng biết rõ nguyên nhân cá chết là do chất thải độc hay do tảo độc…

Mới đây, người dân Đà Nẵng có gà bị chết cho rằng do ăn cá biển, tuy nhiên chính quyền sở tại nói qua xác minh những con gà này chết vì “ăn quá no”

Với cái kiểu né tránh như thế này, cho dù chính quyền dùng bạo lực và các chiêu trò xảo quyệt để trấn áp, đàn áp… người dân vẫn không sợ vì mục tiêu họ biểu tình là đòi hỏi quyền được sống trong một môi trường trong lành và đây là một nhu cầu hết sức chính đáng của người dân!

Trước mắt, với các chiêu trò bạo lực, chụp mũ hồ đồ để trấn áp, dập tắt ngọn lửa biểu tình, nhưng không thể nào dập tắt ngọn lửa đang âm ỉ bùng cháy trong lòng dân.

Sức người có hạn, nếu sự việc này càng kéo dài bao lâu thì sức chịu đựng của người dân càng bị dồn nén, đến một lúc nào đó sự phản kháng sẽ càng dữ dội, mãnh liệt hơn!

Điều gì sẽ xảy ra…?

8 Sài Gòn

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Nước mắt “Vân Đường phủ”…



Thấm thoát đã 20 năm kể từ ngày bác hai Sển tôi mất 9/12/1996, sau đó anh Vương Hồng Bảo con trai duy nhất của bác hai cũng ra đi (mất trong tù 1998). Từ đó cho đến nay, ngôi nhà cổ “Vân Đường phủ” cũng dần dần lụi tàn theo năm tháng bởi những con người sinh sống tại đây đã không biết gìn giữ những kỷ vật cổ ở ngôi nhà, mà họ còn đang tâm phá, phá… họ chứa chấp những kẻ vô công rỗi nghề, những kẻ buôn bán ma túy, những kẻ hút sách… họ mở quán nhậu, rồi họ cho thuê… những cây cảnh vật xung quanh nhà gồm sầu riêng, sa-pô-chê, mai… tất cả bị đốn bỏ hết chỉ còn trơ lại duy nhất cây xoài đã chết khô được bao phủ bởi cây si dại đang phát triển um tùm.




Ngôi nhà cổ “Vân Đường phủ” giờ đây như nhà vô chủ còn trơ lại cái xác không hồn, chẳng khác gì thân phận cây xoài, đã và đang xuống cấp nghiêm trọng, trong khi đó xung quanh ngôi nhà cổ là nơi thiên hạ nhậu nhẹt, nhà bếp, nhà vệ sinh xây dựng thô thiển phá nát kiến trúc hài hòa của ngôi nhà cổ…

Bên trong ngôi nhà cổ (9/1 Nguyễn Thiện Thuật, phường 14, Q. Bình Thạnh, TPHCM)  bị hư hại nhiều: Cây đòn dông chống đỡ mái nhà đã mục hoàn toàn, hơn 1/3 số cây đòn tay khác đã gãy; các phần đầu cột chống đỡ ngôi nhà, các đầu kèo tiếp giáp với cột cái đều bị mối đục; phòng đọc sách và làm việc của bác hai tôi lúc sinh thời không ai được tự động bước vào nếu không được phép của bác tôi, kể cả bác hai gái (bà Năm Sa Đéc) mỗi lần bước vào cũng phải xin phép bác trai… giờ thì đã bị những người nhập cư trái phép chiếm dụng, xây cơi lên làm nhà ở, biến thành nơi phơi… quần áo; một phần mái ngói ở rìa hai mái đã hư hỏng, đổ nát; gian phụ của ngôi nhà giờ trở thành nơi ở, bếp của những người cư ngụ trái phép…


Giờ đây, nhìn căn nhà cổ của bác hai tôi chỉ biết ngậm ngùi chua xót mà thôi! Không ngậm ngùi chua xót sao được, khi “Vân Đường Phủ” ngày xưa đã từng là điểm lui tới của các “tao nhân mặt khách”, để luận cổ ngoạn, để thưởng trà, đọc sách. Hơn nửa cuộc đời của mình, bác hai tôi đã nâng niu từng góc nhà, khoảng sân, biến nó thành thứ không gian tinh tế, lưu dấu quá khứ, lưu lại tâm hồn của một học giả lịch lãm, tài hoa. Căn nhà cổ đã khiến các tạp chí danh tiếng thế giới như Times, Newsweek, … dày công bay hết nửa vòng trái đến tìm hiểu, giới thiệu,… và rồi thành quán ốc. Tự hỏi, người ta đã làm gì với di tích của tiền nhân? (http://8saigon.net/su-that-van-truong-ton.html)

20 năm, cảnh vật nơi “Vân Đường phủ”…đã thay đổi, và biến dạng rất nhiều…. từ một nơi yên ắng, thanh tịnh, trở thành quán nhậu ồn ào nhếch nhác, từ một di tích, di sản văn hóa, biến thành phế tích, phế sản của quán nhậu với đầy ắp tiếng chửi bới, quát tháo của mụ Liên – con dâu “trời đánh” của bác hai tôi đã và vẫn đang lộng quyền kinh doanh một cách vô lối…
VƯƠNG QUỐC TUẤN

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

THAM THÌ THÂM?

Rẻ thiệt!

Khi khoe với bạn bè chiếc ly “thần kỳ”, chỉ cần đổ nước vào ly, nó tự phát sáng nhiều màu, ai cũng trầm trồ ngạc nhiên thích thú và hỏi mua, thế là tôi rạ bán được món hàng ngộ nghĩnh này với giá 50 ngàn đồng, ai cũng nói rẻ thiệt!

Độc thiệt!

Chính sự kiện này, làm tôi nhớ cách đây hồi mấy chục năm, vào buổi sáng đó, bác 2 Vương Hồng Sển tôi, ổng nổi hứng đem khoe chiếc chén ngọc với con cháu trong nhà, trong đó có tôi, ổng nói rằng cái chén ngọc này hay lắm, chỉ đổ nước đến mực cho phép thôi, nếu cố gắng đổ thêm một giọt nước vào là tự động nước sẽ chảy hết ra ngoài. Bác tôi giải thích vì trong chén có "van" rất hay, chỉ cần hơn một giọt nước nó sẽ tự động bật "van" này và nước sẽ chảy hết ra ngoài. Theo triết lý của của bác tôi, rượu dẫu ngon đến mấy cũng phải biết dừng lại đúng lúc, nếu tham quá thì sẽ có lúc mất hết không còn một giọt? Bởi vậy, bác tôi đặt cho chén ngọc cái tên: "Tham thì thâm" để mang tính khuyên răn.
Nghe giọng điệu hóm hỉnh, đầy duyên dáng và uyên bác của bác tôi giải thích về nét độc đáo của chén ngọc cổ báu vật mà bác tôi đã sưu tập được năm 1985, ai nấy cũng đều trầm trồ, ngạc nhiên khen: độc đáo, hay thiệt!

Tiếc thay!

Lúc sinh thời, bảo vật này được bác tôi liệt kê vào món đồ cực quý, cực độc và cực lạ, có thể xem là chỉ có một không hai tại Việt Nam, nó có niên đại từ thế kỷ 19. Chiếc chén ngọc này được làm bằng chất liệu gốm men ngọc với chiều cao 4cm, vành miệng có hình 7 cánh hoa, giữa lòng chén có đặt một tượng ông tiên màu lam, có soi lỗ một bên, ngoài thân có 7 gân nổi, chân đế thấp, dáng gần như xoắn trôn ốc. chén ngọc cao 4cm, đường kính 7cm, miệng có hình hoa sen. Thân chén có 7 đường gân nổi, trôn chén có hình xoắn ốc, trong lòng chén có tượng ông tiên mặc áo thụng màu xanh thẫm. Dưới chân trái ông tiên có một lỗ nhỏ bằng đầu chiếc tăm, phía dưới chân phải ông tiên nằm ở trôn chén cũng có lỗ nhỏ tương tự. Chén ngọc chỉ cho phép rót rượu hoặc nước vừa chạm miệng ông tiên, nếu rót thêm, dẫu một giọt thôi thì rượu sẽ theo lỗ nhỏ dưới trôn chén chảy ra ngoài không còn một giọt. Chén ngọc cổ vô giá này luôn được giới nghiên cứu, sưu tầm cổ vật cả nước mến mộ. Họ nhiều lần tìm đến nhà cụ để tận mắt quan sát tìm hiểu.
Nhưng tiếc thay, chén ngọc là 1 trong 849 cổ vật vô giá, quý hiếm mà cả đời bác tôi sưu tập được (https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1668935760055296&id=100008166636114), giờ đã bị kẻ gian cắp mất một cách vô lý khi trưng bày ở Bảo tàng lịch sử TP.HCM (2008)!!??

Buồn thay!

Đáng buồn nữa là toàn bộ kiến trúc cổ truyền, với những chi tiết mỹ thuật mang giá trị lịch sử văn hóa của ngôi nhà cổ “Vân Đường phủ”, nay lại bị con dâu đập phá, một cách thô bạo: ban đầu những đám cây thằn lằn phủ xanh tường quanh bị phảng sạch để trơ mảng tường vôi xấu xí. Và mới đây, cánh cửa bằng gỗ sao phía sau nhà đều dỡ bỏ, xây tường kín bít, còn cổng cửa chính bằng gỗ đỏ, gỗ sao có mái che bằng ngói rất tinh tế cũng bị tháo bỏ xây bằng cửa sắt…(nội thất bên trong, nhiều năm rồi tôi không vào đây nữa nên thực hư ra sao chẳng rõ, chắc chỉ còn vết tích cũ xưa mà thôi) đã biến ngôi nhà cổ thành nơi ăn nhậu, hỗn tạp, bầy hầy… thật là chạnh lòng xót xa…
Hồi nhỏ, lúc học trung học ở trường dòng La San - Sóc Trăng, tôi vẫn còn nhớ rõ qua lời kể của ba tôi, cánh cổng cửa chính nhà bác 2 tôi trên Sài Gòn chỉ mở cửa đúng 3 ngày Tết, những ngày còn lại đóng cửa suốt. Có lần, ông Trần Văn Hương, đương kim là Phó Tổng Thống - Việt Nam Cộng Hòa có đến nhà bác tôi chơi, nhưng ông Hương vẫn phải vào cửa sau, chứ không đi vào cổng chính ở trước nhà. Thời đó, nghe kể tôi rất là thán phục, ngưỡng mộ bác tôi, và rất là hãnh diện khi khoe khoang, kể lại với bạn bè về sự tích này.
Giờ đây “Vân Đường phủ” một thời vang bóng với những kỳ tích của bác Vương Hồng Sển, nay biến thành chốn ăn nhậu bề bộn với nhiều tiếng tai của con dâu VõThị Liên.
Tham thì thâm chăng?

V.Q.T

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

SỰ THẬT VẪN TRƯỜNG TỒN

    Lâu lắm rồi, từ khi ngày ngôi nhà cổ Vân Đường phủ của bác 2 Sển tôi biến thành quán nhậu Ốc Béo, tôi mới nghe cái giọng oang oang của mụ Liên – con dâu trời đánh của bác 2 Sển lớn tiếng chửi rủa mấy đứa phục vụ quán, chứ trước đây khi chưa mở quán thì như cơm bữa, cứ vài ngày là con mẻ điên điên khùng khùng chửi đổng dòng họ Vương, còn không thì cãi lộn ôm xồm dậy cả làng cả xóm với đám bà con của mẻ như bà già, em gái, em trai, đứa con lai của mẻ... ...kéo nhau tụ về đây sống bám y chang cây si mọc hoang ở góc nhà không nhổ gốc từ nhỏ đã sống ký sinh phủ quanh cây xoài cổ thụ mấy chục năm tuổi do bác tôi trồng bị chết khô, hoặc chửi lộn với lũ con nợ là vợ con thằng Hùng bám trụ ở lậu đã vậy còn thường xuyên lén lút tụ tập đám ma cô mua bán ma túy (cũng may đám này đã bị bắt, cả xóm ai cũng mừng).
    Nhưng bù lại bây giờ ở đây, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng tiếng ồn ào của dân nhậu tới tận khuya, dẫu sao vẫn đỡ hơn nghe tiếng chửi rủa của con dâu xấu xa, ác độc lại dám tự xưng mình là dâu thảo, mẹ hiền lên tiếng với tay nhà báo Tiền Phong - Trần Nguyễn Anh cho rằng con mẻ bị gia đình ông Sển bạc đãi! (xem thêm tại :https://www.facebook.com/notes/v%C6%B0%C6%A1ng-qu%E1%BB%91c-tu%E1%BA%A5n/t%E1%BB%B1-s%E1%BB%B1-c%E1%BB%A7a-nh%C3%A0-b%C3%A1o-gh%C3%A9t-k%E1%BA%BB-vi%E1%BA%BFt-b%C3%A1o/1604101539872052)
    Cảnh đời đổi thay, cây xoài cổ chết khô để nhường cây si dại sống bám phảt triển um tùm... Ngôi nhà cổ xuống cấp nghiêm trọng biến thành quán nhậu Ốc Béo ngày càng đông khách, dẫu sao cũng an ủi vì đời sống của 3 đứa cháu nội là Hương, Thành vả Minh đã đỡ chật vật hơn, giờ đây đứa nào đứa nấy đã nên vợ nên chồng, được vậy bác 2 Sển và anh Bảo tôi cũng phần nào yên lòng nơi chín suối.
    Chỉ tiếc rằng nguyện vọng của bác 2 Sển tôi đã hiến tặng kho cổ vật vô giá, quý hiếm, mà cả đời ông sưu tập được, cho thành phố và mong muốn những di vật này sẽ được trưng bày trong ngôi nhà cổ Vân Đường phủ với tên gọi Nhà bảo tàng Vương Hồng Sển thành hư vô!
    Thời gian cứ trôi đi trôi đi… sự việc có thể phai mờ, sự đời có thể đổi thay... nhưng sự thật vẫn trường tồn!
    V.Q.T

      Bức ảnh sơn mài cụ Vương Hồng Sển - bác Hai tôi được cẩn bằng vỏ trứng do con trai Vương Hồng Bảo làm tháng 5/1994, kính tặng ba, đang trưng bày tại nhà bác Ba tôi - ông Vương Minh Quan, số 33 đường Hai Bà Trưng, Sóc Trăng.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Tự sự của nhà báo ghét "kẻ viết báo"

Bác hai Sển đứng giữa, bên trái là bác ba trai và bác ba gái, bên phải ba tôi

Nhân ngày Nhà báo 21/6, tôi xin đưa chuyện của gia đình bác tôi là ông Vương Hống Sển để bàn dân thiên hạ.
Phải nói rằng, trong thời gian qua, công luận trong nước và nước ngoài đã đề cập rất nhiều chuyện về gia cảnh của bác tôi, bởi họ quan tâm, họ bức xúc, họ nuối tiếc, họ thắc mắc không hiểu vì sao?... "Nguyện vọng trong di chúc của ông Vương Hồng Sển ghi rõ hiến tặng toàn bộ những cổ vật vô giá gần cả ngàn món, mà cả đời ông sưu tập được, cho thành phố với mong muốn những di vật này phải được trưng bày trong ngôi nhà cổ của ông và biến nó thành "Nhà lưu niệm Vương Hồng Sển" nhưng từ khi ông mất ngày 09/12/1996, thọ 94 tuổi, cho đến nay đã gần 20 năm, thành phố vẫn chưa giải quyết... Giờ đây, những cổ vật thì đã di dời về Bảo tàng Lịch sử Thành phố và bị mất mát, còn ngôi nhà được xếp hạng di tích kiến trúc nghệ thuất cổ đã và đang xuống cấp một cách trầm trọng và hiện giờ lại là quán nhậu"....
Thay mặt gia đình của bác, tôi rất là cám ơn và thật cảm kích các đồng nghiệp đã góp sức nêu những bức xúc của gia đình bác tôi trong thời gian qua, mặc dù cho đến nay nguyện vọng của bác tôi vẫn chưa thành hiện thực. Nhưng rất đáng tiếc, phóng sự: "Chuyện ở nhà cụ Vương Hồng Sển" của Trần Nguyễn Anh - báo Tiền Phong online (địa chỉ http://www.tienphong.vn/xa-hoi-phong-su/chuyen-o-nha-cu-vuong-hong-sen-548972.tpo; và đăng trên https://cafevannghe.wordpress.com/2013/04/01/ngoi-nha-cu-vuong) có nhắc đến con dâu Ngọc Liên - vợ Vương Hồng Bảo con trai của bác tôi.
Công tâm mà nói, khi độc giả xem bài phóng sự nêu trên, ai cũng cho rằng Ngọc Liên là “dâu thảo, mẹ hiền” đã bị gia đình bạc đãi, nhưng thực chất ngược lại, chính Ngọc Liên "dâu ác, mẹ hư" kẻ gây hại cho gia đình bác hai Sển và anh Bảo của tôi! Có ai đời chịu thấu con dâu, con vợ gì mà thường xuyên lên cơn, chửi mắng cả dòng họ bên chồng, la hét ôm xồm phiền hà cả làng cả xóm, mọi người xung quanh ở đây không ai không biết?... Hạng người như Ngọc Liên xin lỗi chưa xứng là một công dân, làm sao có đủ tư cách phát ngôn về gia đình bác tôi, mà đã phát ngôn thì làm sao Ngọc Liên nói sự thật cái xấu, cái ác do mình gây nên?... (Ngọc Liên đâu phải là dâu chính thức bác tôi không thừa nhận).
Chuyện về gia đình của bác tôi, dòng họ tôi thật rối rắm, dài dòng, ly kỳ và rất là phức tạp…  như đã đề cập ở phần trên, từ lúc bác tôi mất 1996 và cho đến nay đã có rất và rất nhiều bài báo về chuyện gia đình cụ Vương Hống Sển, tôi rất hiểu và rất quý trọng công sức của các đồng nghiệp khi viết về chuyện của gia đình bác tôi.
Nhưng phóng sự của Trần Nguyễn Anh trên báo Tiền Phong điện tử ngày 18/8/2011 vô hình trung đã gieo ác cảm vào đầu người đọc về gia đình của bác Sển và anh Bảo tôi (cả 2 người đều đã khuất), bởi một nhà báo bình thường khi viết về sự tranh chấp trong gia tộc là phải tìm hiểu thông tin, điều tra kỹ càng từ nhiều phía để bài viết mang tính khách quan, trung thực... nhưng đằng này chuyện của gia đình bác tôi không đơn giản, rất phức tạp, thế mà Trần Nguyễn Anh không điều tra kỹ càng, không nghiên cứu thông tin trên công luận, chỉ nghe thông tin một chiều từ "Ngọc Liên" mà viết thì thật là quá hồ đồ! Trong khi đó, tòa soạn báo Tiền Phong không biên tập cắt bỏ những thông tin chủ quan của "Ngọc Liên", một tờ báo lớn mà như thế thì quả là không ổn chút nào? (tôi không viết về chuyện gia đình bác tôi vì mình là người nhà, hơn nữa đã có nhiều đồng nghiệp lên tiếng rồi, còn riêng về phóng sự của Trần Nguyễn Anh tôi đã viết nhiều phản hồi gửi tòa soạn báo Tiền Phong nhưng chả thấy họ đếm xỉa gì đến)...

Thực tế trong xã hội, trên công luận có nhiều bài viết điều tra chống tiêu cực, tham nhũng... rất công phu, rất dũng cảm, nhà báo đã bất chấp hiểm nguy công khai đương đầu với kẻ quyền uy thế lực (có người đã đi tù), nhưng cũng không ít những bài viết về dân sinh, xã hội, kinh tế... quá là dễ dãi, cẩu thả, viết vội viết càng... đúng sai chẳng cần biết và chẳng ai làm được gì! (kinh nghiệm dân gian cho rằng ngu sao mà đi kiện nhà báo?).
Điều ngán ngẫm và thật tệ hại là trong giới truyền thông xuất hiện ngày càng nhiều những trang báo mạng đăng vô tội vạ bất thứ gì kỳ quặc lạ đời, lập dị dễ thu hút được đám đông, tò mò, hiếu kỳ... để mà "câu view", một mảng truyền thông "biến dị" đã và đang cổ xúy một thứ văn hóa rẻ tiền trong xã hội, xâm hại môi trường văn hóa. Nguy hại hơn không ít kẻ xấu lạm dụng và lợi dụng báo chí để thực hiện ý đồ xấu làm hại người khác v.v.... lắm kẻ được thời lợi thế nhưng cũng không ít người xất bất xang bang, thân bại danh liệt cũng vì báo chí.
Luật báo chí có thì có đấy, nhưng hành xử theo luật lại là chuyện khác, làm báo ở xứ ta nó thế đấy! Phải chăng, đây một góc khuất, là một mảng tối của báo chí - một trong những mối hiểm họa tiềm ẩn trong cuộc sống?
Nhân ngày báo chí Việt Nam, một lần nữa tôi rất là cảm phục những nhà báo đầy tâm huyết đã bất chấp cả hiểm nguy, xả thân vì sự nghiệp báo chí. Xã hội luôn luôn trân trọng những nhà báo như thế, nhưng xã hội cũng quá là ngán ngẫm ê chề đối với những "kẻ viết báo, kẻ làm báo" thiếu cẩn trọng và hồ đồ!
Đã hơn 4 năm trôi qua, nỗi bức xúc về phóng sự "Chuyện ở nhà cụ Vương Hồng Sển" của Trần Nguyễn Anh - báo Tiền Phong vẫn không nguôi trong tôi và gia đình bác tôi! Ai đã từng là nạn nhân từ sản phẩm của "kẻ viết báo, kẻ làm báo" chắc sẽ thấu hiểu và đồng cảm?
Là nhà báo nhưng tôi rất ghét "kẻ viết báo, kẻ làm báo"!

V.Q.T

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Nông dân khổ, cán bộ lơ tơ mơ, Nhà nước hụ hợ


Ngày 11/5, tại phiên họp thứ 38 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, nhiều đại biểu đã tỏ ra lo lắng trước câu chuyện cả xã hội phải chung tay mua từ thiện quả dưa, củ hành vì không có đầu ra. Tại sao vậy?
Tôi cho rằng cốt lõi ở đây là người ta né tránh không đề cập việc tích tụ ruộng đất vì chưa được Nhà nước công nhận!
Ở xứ sở người ta, một nông dân có thể canh tác và sở hữu vài trăm hecta, ngàn hecta đất đai để làm nông nghiệp, vì họ có điều kiện đầu tư KHKT, cơ giới hóa, tự động hóa, công nghệ sinh học...
Còn ở xứ mình ngược lại, người nông dân chỉ có quyền sử dụng đất, đã vậy còn bị khống chế bởi hạn điền... thì làm sao hình thành những cánh đồng, trang trại lớn để nâng cao năng suất lao động, sử dụng máy móc, công nghệ tiên tiến...?
Ở ta, nông nghiệp vốn là trụ đỡ cho nền kinh tế, nông dân vần sống dựa chủ yếu vào nông nghiệp nhưng đất dành nông nghiệp ngày một it đi. Trong khi đó, nông dân trồng cây gì, nuôi con gì cũng khó tiêu thụ, giá bán thấp, thậm chí thua lỗ nhưng vẫn phải tiếp tục sản xuất không lẽ bỏ đất hoang và biết làm gì để kiếm sống.
Trong lúc, nông dân thì vẫn cứ loay hoay làm theo quán tính bữa nay cây con này, bữa nọ cây con kia, còn cán bộ nông nghiệp thì lơ tơ mơ như trên trời rơi xuống, không hiểu sao họ dùi trồng tới 200.000ha mắc- ca gấp 10 lần Úc là nước đang cung cấp hột mắc-ca cho toàn thế giới nhưng họ chỉ trồng 20.000ha mắc-ca?!! Trong khi đó, Nhà nước vẫn hụ hợ chưa có chính sách hỗ trợ nông nghiệp, nông thôn và nông dân một cách thiết thực, ổn định cụ thể lâu dài thì nông dân Việt vẫn khổ dài dài.

Q.T

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Nếu... ai cũng vậy thì sao?

Hết ngày này sang ngày khác, mọi ngày như mọi ngày... không ngày nào báo chí không đề cập: tham nhũng, hối lộ, cướp của, giết người... cái đáng nói đáng lo là chúng xuất hiện ngày càng nhiều và dầy đặc trong cuộc sống hằng ngày!
Một đất nước gì luật pháp không nghiêm minh, đạo đức xã hội báo động đang suy đồi bởi cái xấu, cái ác đã lấn át điều tốt, điều lành... Tệ tham ô, lãng phí phổ biến đến nỗi thiên hạ dửng dưng cho rằng "quan tham, dân gian". Một đất nước gì mà mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy lo bởi họ cảm thấy bất an trong cuộc sống, bất tín ở chính quyền!?
Tổng quan bối cảnh đất nước như thế đó!
Nhưng với tôi bây giờ thì cứ đều đặn mỗi ngày: sáng cà phê vỉa hè, đọc báo, vào mạng, vô facebook... sau đó xem tivi (tẩy chay không xem VTV,HTV...) chỉ nghe nhạc hoặc xem phim nước ngoài trên mạng, đến giờ trưa ăn cơm, rồi tiếp tục xem phim, xem tivi, đến chiều ăn cơm chiều... Thỉnh thoảng, bạn bè rủ ra bờ kè lai rai hàn huyên tâm sự thế thái nhân tình.... thế là vui rồi!
Chuyện thời cuộc, vận mệnh đất nước này sẽ ra sao, khi Việt Nam là một nước có các chỉ số xếp hạng về kinh tế, giáo dục, y tế...đều nằm hạng lẹt đẹt ở cuối bảng tổng sắp trên thế giới, cụ thể như Việt Nam là một trong 15 nước nghèo nhất thế giới, Việt Nam xếp thứ 119/179 quốc gia về tham nhũng, Việt Nam đứng áp chót 124/125 nước về tiêu chí cống hiến cho nhân loại, v.v... và v.v... ôi mặc kệ nó, tôi lo cho tôi, cho gia đình tôi chưa xong, hơi đâu lo chuyện bao đồng!
Nếu ai cũng vậy thì sao?

Q.T