Không phải bây giờ mới kể, nhiều lần lắm, tui rất ngạc nhiên khi được mấy đứa nhóc trạc 3-4 tuổi gặp tui, đứa bé vui cười nói:
- “Con chào ông ạ!”.
- “Chào con!”
Những đứa bé này lạ quắc lạ quơ gặp ở ngoài đường, chứ nó
quen biết mình mà chào hỏi như vậy thì đâu có gì phải ngạc nhiên. Ngược lại là
nhiều đứa là con của người nhà, người quen đợi nhắc nó mới chào, có khi nhắc tới
nhắc lui nó vẫn làm ngơ…
Tui còn nhớ hồi học lớp đệ thất, môn giáo dục công dân do
frère Samuel dạy, ra đường gặp đám ma cúi đầu chào, nếu đội nón giở nón ra
chào, ra công viên không được đi trên cỏ, không khạc nhổ bừa bãi, khi đến sau
là phải sắp hàng, không được nói chuyện lớn tiếng chốn công cộng, gặp Thầy Cô
phải cúi đầu khoanh hai tay chào, mấy chữ dạ, thưa, xin lỗi, cám ơn… tui còn nhớ
lời frère dặn lúc chạy xe thấy xe hơi đậu bên lề nhớ nhìn kỷ phía bên trái có
xe khác đi tới rồi mới vượt qua xe hơi… tất cả đều thuộc nắm lòng và trở thành
thói quen.
Không biết bây giờ môn này ở trường thầy trò dạy và học ra
sao, chứ thiệt tình mà nói, những phép tắc lễ nghĩa nói trên, không còn là thói
quen của nhiều người nữa…
Chứ nhìn hỉnh cô gái đưa tấm bảng có chữ L.. (còn may là nó
chưa viết huỵch toẹt nguyên chữ) ở chốn đông người… rất ư là mặc nhiên thì chỉ
còn nước tuột mẹ luôn cái quần què bỏ chạy… 🙂 🙂
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét