Lần trước, tôi có bổ sung chuyện của ba tôi thoát chết trong gang tấc xảy ra ở nhà của ông nội đường Hai Bà Trưng, nay ở trang 240-241 phần cuối cuốn “Chuyện cũ ở Sốc-Trăng” tập 2 của bác Vương Hồng Sển có nhắc đến chuyện thoát chết của ba tôi ở làng Thạnh-Thới-An như sau:
“… lúc binh Nhựt tràn vào đất Sốc-Trăng, nhứt là buổi binh
Pháp kéo trở lại vào lối 1946, quân Thổ, bình thường đi làm cu-li nơi chợ kiếm
tiền, nay trổ tài núp theo gót bọn bạt-ti-san đi lính tay sai cho bình Pháp,
kéo nhau đi hôi của. Bọn Cơ-me nầy lúc đó dám tuyên bố “Việt-Nam độc-lập gì đâu
không thấy, Cơ-me chỉ độc-lập trong mấy giờ đồng hồ là đủ ấm no lâu dài”. Chúng
hiệp nhau từ ấp nầy qua xóm nọ, kéo ra châu-thành Sốc-Trăng nhà nhà bỏ trống
tuân theo lịnh nhà trống chợ không, chúng vơ vét từng cái áo lót cái quần thun
của bà đầm vợ ông quan và ở làng Thạnh-Thới-An, em tôi là Cảnh, mình trần mặc
chiếc quần cụt trốn dưới ao nước xấp-xấp, một tên giặc Thổ, tay cầm chiếc gậy
tre to, thoạt thấy Cảnh, nó la lớn “Mầy cổi mau và liệng lên đây! Không thì tao
xuống đập một gậy”. Cảnh tuân lịnh lột quăng lên, tên Thổ chụp lấy và mau mau
đi tìm mối khác, chiếc quần cứu một mạng người, và buổi loạn ly giá trị mạng
người không đáng một mảnh quần hôi hám.
Nhắc lại chuyện cũ trên bốn mươi năm để kết thúc tập sách
con nầy,, giờ đây năm Bính-dần đã hầu tàn, sắp bước qua năm mèo Đinh-mão, dân
đói trở về thành thị nằm chật hết phố, nếu xảy ra việc gì bất trắc, chi cho khỏi
tái diễn giặc Kim giặc Thổ hôi của buổi binh Tây quyết nuốt sống dân Nam.
Tự thuở nào, trong giặc-giã, giã mới thật đáng sợ hơn giặc.
Quân chánh-qui có qui-củ không dữ ác như quân loạn bản xứ, thừa đánh quân địch
theo đón ăn tàn, lại độc-tay hơn quân thứ thiệt”…. (hết trích)
Đúng là thời giặc-giã loạn ly mạng người rẻ rúng không đáng
đồng xu ten.
Còn bây giờ, đất nước độc lập rồi, nhưng không ngày nào báo
chí không đề cập: tham nhũng, hối lộ, cướp của, giết người... cái đáng lo là
chúng xuất hiện ngày càng nhiều và dầy đặc trong cuộc sống hằng ngày! Tệ tham
nhũng phổ biến đến nỗi thiên hạ dửng dưng cho rằng "quan tham, dân
gian".
Một đất nước gì mà mạnh ai nấy sống, mạnh ai nấy lo bởi họ cảm
thấy bất an trong cuộc sống… thế thì “thân phận dân ngu cu đen” sẽ như thế nào
mọi người cũng hiểu rồi?
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét