Trong cuốn “Chuyện cũ ở Sốc Trăng” tập 2 của bác Vương Hồng Sển, trang 192 có đoạn: 1946 năm nầy là xúi quẩy nhứt, vận đen, năm số hạn.
“Về nhà ở đường Hai Bà Trưng, ngày 9/12, 10/12 có vui nhỏ là
gặp lại bạn cũ, anh Ngô Quang Huy, biết nhau ở hội Khuyến-học Sài Gòn của ông
Đoàn Quan Tấn, Huy cho hay vài tin tức trên Sài Gòn rồi lật-đật từ giã lên đường
đi Cao- Lãnh, mãi đến năm nay, hay tin Huy đau mắt, không thấy đường, đã xin xuất
ngoại nhưng vẫn còn ở một phòng nhỏ nơi quê nhà, xóm Tân-Định, và nhà đã bán từ
lâu cho chủ khác.
Ngày 16/12, em tôi là Vương Minh Quan dọn tản cư xuống làng
Thạnh-Thới-An và sau đó bị bọn giặc Thổ cướp sạch, cách vài hôm sau em tôi gặp
tôi ở Hoà Tú, vì phụ thân chúng tôi bị bọn Thổ làm bức, chúng lột không còn một
mảnh vải che thân, và chúng nó là đám phu làm công đào liếp khai mương cho tôi ở
làng Hoà-Thuận cửa mấy tháng trước, bọn Thổ là như vậy, khi hiển như con chiên
con trừu, gặp dịp trở nên hung dữ như chó điên chó sói.
Ngày 17/12, thanh niên một thùng đồ bồi, lá khô đến xin treo
trên trúng hai căn phố của Ba tôi nơi đường Hai Bà Trưng, rằng chờ khi có giặc
Tây đến thì nổi lửa hỏa thiêu, theo chiến lược “Tiêu thổ kháng chiến”, lại yêu
cầu tôi ký tên ưng cho đốt, nhưng tôi khước từ, rằng nhà không phải của tôi nên
tôi không có quyền cho đốt, mấy anh muốn đốt thì mặc tình! (nhưng may sao khi
có giặc Tây, nhà bị châm lửa đốt, nhưng bằng phòng-vệ nơi công-sở Quảng Đông ở
khít bên, sợ cháy lây đã qua dập lửa kịp, lúc thôi tản cư trở về, nhà vẫn không
hề hấn gì, và chỉ cháy nám cánh cửa sổ).” (hết trích)
Ngôi nhà sở dĩ không bị cháy cũng là nhờ ba tôi, chi tiết
này bác hai không kể, tôi xin mạn phép bổ sung:
“Khi bọn Thổ vô nhà châm lửa đốt, lúc đó ba tôi đang trốn ở
trong nhà, khi bọn chúng vừa đi chỗ khác vì nhà rộng, ba tôi lén lấy xô nước dội
đám cháy rồi nhanh chóng trốn ở dưới sàn, khi bọn Thổ quay lại thấy lửa tắt,
chúng la hét om sòm vì biết có người trong nhà, bọn chúng lùng sục khắp nơi, nhờ
tối thui nên bọn Thổ cầm mã tấu quơ qua quơ lại quơ đại dưới sàn, lúc đó ba tôi
đang ưỡn cong người sát giường, 2 tay vịn sát thành giường, chân dang rộng ra
nên mã tấu chỉ quơ sát bụng ba tôi, coi như thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc”.
(tôi được ba kể lại)
Ngôi nhà ở đường Hai Bà Trưng kể trên là nhà của ông nội,
bác hai, bác ba trai, bác ba gái, ba má tôi, sau này đến lượt anh em chú bác
trong đó có tôi đã từng sống và trưởng thành ở nơi đây, rồi đến lớp cháu, chắt,
chít vẫn tiếp tục sống ở ngôi nhà này cho đến nay là năm thế hệ.
Hôm nay là ngày của mẹ, tôi kể chuyện của ba là vì “công cha
như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”… ơn nghĩa sinh thành
này con luôn ghi lòng tạc dạ!
V.Q.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét