Thứ Năm, 30 tháng 12, 2021

Chúc khỏe và an lành...

 


Mấy hổm rày, nhiều nơi ở Sài Gòn thiên hạ dồn dập chích ngừa mũi thứ ba. Báo giới và truyền thông không ngớt đưa tin về hiểm họa của dịch COVID… khiến nỗi sợ lấn át trong cuộc sống của mọi người….

Bởi vậy, mỗi lần bạn hữu gặp nhau, ai cũng mừng vui và không quên hỏi thăm sức khỏe của nhau!

Bạn bè đều sàng sàng U70 hết thế mà có bạn uống rượu, bia gần như không sót ngày nảo nhưng huyết áp và mạch vẫn ổn, nhiều bạn hút thuốc như ống khói tàu nhưng phổi vẫn tốt. Sao ngộ vậy? Đó là những điều bác sĩ cấm kỵ, vì hại cho sức khỏe!

Thì đúng rồi, các bạn ấy ỷ y sức khỏe của mình và đang xài phí phạm đấy! Nếu các bạn biết tiết kiệm sức khoẻ của mình chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều! Vì trong số bạn hữu, có người cũng uống rượu bia, hút thuốc lá thâm niên nhưng anh ta tập thể dục mỗi ngày từ hồi trẻ và chăm chút sức khỏe rất kỹ lưỡng nên trông anh khỏe khoắng hơn mọi người cùng lứa.

Có bạn hỗ trợ sức khỏe cho mình bằng cách dùng thêm các loại thực phẩm chức năng qua kinh nghiệm thực tế của bạn bè giới thiệu, có bạn dùng ADAM thường xuyên, có bạn cả nhà đều dùng CORDYCEP LIIFE NEW… vì ai đã dùng cũng thấy có hiệu quả, nhất là hiện nay dịch bệnh covid vẫn luôn rình tập, đe dọa cho tánh mạng nếu như sức khoẻ của mình suy yếu!

Dù ai nói ngã nói nghiêng, sống chung với nạn dịch covid thì sức khỏe vẫn ưu tiên hàng đầu!

Văn ôn võ luyện, sức khỏe cũng vậy mà thôi!

Có sức khỏe tốt và ổn định là tự mỗi người, mỗi cách chăm sóc, gìn giữ… ai “mạnh” món nào thì dụng món nấy, nhớ là đừng có mà dụng phí phạm mới đúng là ADAM đích thật!

Tui coi bộ món nào cũng không “mạnh” thì sao ta? Chắc là phải ráng mà học hành theo chỉ giáo và kinh nghiệm của bạn hữu thôi!

Còn mấy ngày là kết thúc năm 2021. Bước sang năm mới 2022, xin chúc mọi người luôn khỏe mạnh và an lành, bất chấp covid hoành hành ta luôn giữ gìn sức khoẻ là đời yên vui!

V.Q.T

Đêm đã khuya rồi đây...

 


Ở một gốc hẻm, có một người mất ngủ vẫn còn trằn trọc, phì phà thuốc lá… đêm đã khuya rồi đấy, chỉ cần tiếng động tịnh là nghe rồi, vậy mà có một dạo tiếng còi xe cứu thương cứ hú liên tục giữa đêm khuya nghe mà rợn cả người…

Giờ thì thay vào đó là những âm thanh của tiếng động cơ xe ủi, tiếng đục khoan bê tông do những thợ làm đường còn miệt mài làm việc từ xa ngoài đầu ngỏ, gần hơn một chút ở quán nhậu vẫn rộn rả tiếng reo hò ca hát át covid, tiếng cụng ly canh cách, tiếng “1, 2, 3 zô zô”, tiếng cười nói xôm tụ của dân nhậu chắc là chung độ bóng đá?

Và ở sát bên nhà tiếng đập cửa của thằng say xỉn réo vợ: “mày mở cửa cho tao vô, bộ muốn tao ngủ ngoài đường hả”… Xa xa, tiếng gà gáy khắp nơi cứ văng vẳng ó o…

Ở Sài Gòn, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc, các khu ăn nhậu sáng vẫn sáng đèn, quán xá lúc nào cũng có người ăn nhậu, tiếng cụng ly, tiếng trò chuyện rôm rả vang cả một góc hẻm… phải vậy chứ?

4g30 giờ sáng… tiếng chuông nhà thờ Bình Lợi vang lên… tiếng động cơ xe ủi vẫn còn rổn rảng cả khu phố.

V.Q,T

Ảnh copy trên mạng

Thứ ba vui...

 


Sinh nhật được mấy bạn thâm giao đãi rượu ngon, mồi ngon và còn tặng bài thơ:

Tuổi thêm một tuổi có sá gì!
Giấc mơ rồng lộn vẫn tung mây
Chiều chiều quán gió mù mù đợi
Khuya khuya đẻo đá bỏ quên đời
Tuổi thêm, thêm tuổi có gì đâu!
Con mãi còn ngu cũng đủ rồi!

Giờ chỉ hưu bám sống nhờ lương, sinh nhật như vầy thì còn gì vui hơn! Hãy luôn giữ thứ tình cảm này nhé mấy bạn ơi!

V.Q.T

Thú đá cá thia thia...

 


Thia thia đá bóng trong keo,
Ham vui trước mắt, quên nghèo sau lưng.
Ai sâu cá lội khoe màu,
Đố ai biết mỗ: bã trầu, thia thia?

                                                       (Vương Hồng Sển)

Thú chơi đá cá thia thia (cá xiêm) cỡ như bác hai Sển của tui thuộc bậc thượng thừa, tui chẳng dám sánh vì mình chỉ thuộc hàng tép riêu!

Hồi nhỏ cũng mê đá cá thia thia như ai, giờ còn nhớ được chút gì xin được mạo muội kể ra đây.

Nhớ là lúc để dành được chừng một hoặc hai đồng bạc là mon men ra chợ Sóc Trăng, đến chỗ bán cá thia thia dọc lề đường, người ta bày trên kệ gỗ 2-3 tầng, mỗi tầng khoảng 6-7 keo đựng cá thia thia dựa sát nhau, mỗi keo ngăn giấy chặn để chúng không thấy nhau, vì chỉ cần thấy bóng con ở keo kia là chúng phùng mang, xoè đuôi, giương kỳ, gọi là đá bóng, lúc này là tui ngồi ngắm nghía thật lâu, chọn con nào xanh lè, đuôi, kỳ lành lặn, đá bóng trông có vẻ hung hăng, chọn nó nhưng cũng phải vừa túi tiền của mình!

Tiện và dễ tìm nhất là đựng cá trong hủ chao, nhưng thường hủ chao thủy tinh xấu, có bọt hoặc không phẳng nên không nhìn rõ cá. Thời tui, lấy chai nước tách (l’eau de javel) uốn cọng sắt có quấn vải xung quanh, cỡ vừa cổ chai ở đoạn dưới nắp chừng 1,5 tấc là vừa, sau đó tẩm xăng hay dầu hôi, chăm lửa cháy đợi cọng sắt nóng đỏ, đặt nó vào chai, xoay vòng vài phút, liền sau đó nhúng chai vô nước lạnh sẽ nghe tiếng rắc nhỏ, gỏ nhẹ lập 2 phần rớt ra (giống như dùng dao cắt kiếng), mài chỗ miệng chai vừa cắt bớt bén, thế là có được chai đựng cá vừa bụng ưng ý rồi!

Từ khi nuôi cá, ở nhà có mấy cái hồ chứa nước mưa, cũng tiện lợi, cứ vài ngày vớt lăng quăng cho cá ăn, khi nuôi nhiều, lăng quăng trong nhả không đủ bắt, ra ngoài tìm ở mấy đường mương để hớt lăng quăng, đem về phải lượt gọng cho sạch sẽ mới cho cá ăn, lăng quăng trong nhà khỏi phải lượt vì sạch! Đứa nào hớt lăng quăng được nhiều hay ít cũng là dịp để khoe thành tích với nhau!

Bọn nhỏ tụi này chơi đá cá ăn thua cho vui, không biết cá độ, nhưng phải nói là ham lắm, nhất là khi cá mình thắng, chỉ có điều thấy thương và tội cho con cá cưng, vì đá ăn hay thua gì đi nữa, mình mẩy con nào cũng đầy vết thương, vẩy, kỳ rách te tua, phải nuôi dưỡng cả tuần hơn mới lành lặn lại bình thương.

Cái thú nữa là ép cho cá đẻ, hồi đó mà ép cá đẻ thành công là coi như kỳ tích lớn lao, khoe rân với mấy đứa liền! Bởi ép trật giuộc vài lần mới có kinh nghiệm! Cá mái phải đợi đến khi bụng căng phình, phía dưới bụng lòi ra trứng phải có màu hơi vàng, khi ép tỷ lệ con mạnh và sống cao, còn không trứng nở ra con yếu xìu và sau đó chết ngắt hết!

Khi ép, bỏ cả con mái và trống chung với nhau, khi con trống ép cá mái đẻ xong hết, vớt cá mái ra không thôi nó sẽ ăn trứng, chỉ để con trống phun bọt lảm tổ để trứng trên đó, chăm sóc tổ đến chừng 2-3 ngày trứng nở con li ti, 2-3 ngày sau chúng mới biết ăn, chỉ chúng ăn con nước đo đỏ, nuôi chừng 2 tuần là chúng khỏe mạnh là thành công!

Cũng nói thêm, bọn tui cũng có nuôi cá bã trầu, còn gọi là cá đồng. Nó to hơn so cá thia thia, màu sắc sặc sở, nhưng trông không oai vệ bằng cá thia thia. Cái dỡ của cá bã trầu là khi đá, bị cắn đau nó hay bỏ chạy và đổi màu trắng nhợt, 2 bên mình nổi sọc đen, nên người ta nói cái đồ sọc dưa là vậy!

Còn thia thia khi đá, rất ít khi có con nào bỏ chạy, thời gian đá kéo dài 2-3 tiếng đồng hồ, có khi gần cả ngày vẫn chưa con nào chịu thua, mệt quá chúng tạm nghỉ, rồi lại đá tiếp, tới chết thôi! Bởi vậy, đã chơi đá cá thì ai cũng thích cá thia thia hơn, đẳng cấp hơn cá bã trầu vì nó mắc tiền gấp 2-3 lần con cá bã trầu! Thú chơi hổi nhỏ mà biết phân biệt cao sang cũng đâu phải vừa?

Thú nuôi và chơi đá cá thia thia vẫn còn tồn tại và duy trì đến ngày nay…

Cái khác là bây giờ nhờ kỹ thuật lai tạo đã thêm nhiều loài cá thia thia lai phướn, đuôi, kỳ rất dài thướt tha, nhiều màu sắc chớ không như thời xưa chỉ có màu xanh dương đậm hoặc lợt, màu xanh lá cây đậm và lợt… giờ thì đủ màu đỏ, hổng, trắng, xanh… và hẵn nhiên ngày nay muốn nuôi, ép cá đẻ cũng thuận lợi dễ dàng hơn nhiều, không biết chỉ cần hỏi ông Gô Gồ là có thể biết ngay!

Chuyện nuôi và đá cá thia thia của bọn nhỏ thời tui đơn giản, bình dị vậy thôi… nhưng đứa nào cũng mê hết trơn hết trọi hà!

V.Q.T

Ảnh: Giờ, trong nhà có chậu cá thia thia lai phướn nuôi để ngắm giải khuây!

Thú đá dế...

 



Tình cờ nghe tiếng gáy của con dế trong nhà, bỗng dưng chợt nhớ đến thú chơi đá dế hồi nhỏ của mình!

Thú chơi đá dế của tuổi thơ ngày xưa phổ biến bao nhiêu, ngược lại cái thú này lại rất hạn hữu ở tuổi thơ ngày nay! Và cái thú phổ cập của bọn chúng lại là games điện tử nằm trong mấy cái xì - mát- phôn thôi!

***

Hồi xưa, tới mùa mưa là thấy nhiều người bán dế để dụ con nít mua về chơi đá dế, ngày nay cũng nhiều người bán dế nhưng chủ yếu dành cho người nuôi cá, nuôi chim mua về cho cá, chim của họ ăn.

Cho nên tui kể ra đây thú chơi đá dế chắc là chỉ dành cho lớp người trạc cỡ tuổi hoặc lớn hơn tui hồi ức lại thú chơi đá dế mà cụ Vương Hồng Sển liệt nó là một trong những thú phong lưu của người xưa!

Thời của tui hầu như đứa nào cũng biết rành chơi đá dế. Mùa mưa, dế bay tận trong nhà, trốn núp trong mấy kẹt tủ, gầm giường… ở những chỗ tối, mấy con trống cố tình thi nhau gáy để khoe mẽ, dụ dế mái? Hổng biết có dụ được em nào không, nhưng chính vì tiếng gáy của nó mà bị bọn trẻ bắt làm “tù binh” phục vụ cho thú vui đá dế cho đám trẻ và cả đá dế cá độ cho người lớn.

Bọn nhỏ tụi tui khi bắt được dế thường nhốt nó trong vô hộp quẹt diêm bằng gỗ, hoặc hộp nhựa, còn như hộp giấy là phải giấy thiệt dầy, cứng, giấy mỏng dế cắn lủng chui ra ngoài mất tiêu à nghen!

Qui luật chơi đá dế cũng đơn giản, cáp độ 2 con cùng hoặc khác loại dế than hay dế lửa đểu được, chỉ cần cỡ tương đương với nhau là OK! Bỏ hai con chung một cái hộp, cho chúng đá với nhau con nào bỏ chạy là thua. Khi đá, hai con sáp lá cà cụng đầu với nhau, con nào cũng dùng răng nanh sắc nhọn, cắn với nhau giống như võ sĩ thời La Mã dùng kiếm giảc đấu với nhau, con thua mà bỏ chạy, con thắng rượt và gáy dữ hơn… lý thú quá rồi còn gì bằng?

Mẹo nhỏ là con thua, bắt chúng lên, nắm râu của nó quay vòng vòng một hồi, bỏ xuống cho đá lại hiệp hai, nếu nọ chịu đá có khi nó lại thắng ngược lại con kia hổng chừng… con thắng mả mới bị thua hiệp hai, bắt nó làm giống như kể trên cho đá hiệp ba… hấp dẫn quá chứ hả? Một mẹo nữa, cột 2 sợi tóc  vào đầu tăm nhang, rồi ngoáy trước đầu con thua, nó tức khí lên sẽ đá lại con kia…

Kinh nghiệm và thú vui đá dế của tui có bấy nhiêu đó thôi, còn như muốn biết thêm về cái lý thú của chơi đá dế thì đọc cuốn “Phong lưu cũ mới” của học giả Vương Hồng Sển. Riêng tui khoái nhất trong cuốn này, có đoạn bàn về xã hội loài sâu bọ và thú đá dế… mới hiểu tính triết lý vì sao ông Sển bái phục bọ hung sát đất:

Trích:… “Nghĩ cho công cán bấy chầy, chắt mót dành dụm lâu hoáy mới được một cục phân xem vừa mắt, thế mà nay thằng bạn mắt dịch đoạt mất, giá như tôi ắt giận nhịn cơm chờ chết, thế mà bọ hung vẫn thản nhiên bình tĩnh bỏ qua hết để đi tìm dịp sắm cục phân khâc, thiệt bọ hung đáng tôn làm thầy! Lạ quá! Học triết lý ở đâu là rèn luyện trí óc được như thế? Bọ hung đành quên công cực khổ nắng nôi, quên chuyện vận tải vất vả, quên chuyện đào hầm nhọc nhằn, nay hầm đào rồi, của kề bên miệng, thế mà ô hô! Rủi ro chốc lát, công bất thành, chú bất toại, của quí tiêu, đống vàng mất! Như vậy mà bất oán thiên, bất vưu nhân! Tôi xin bái phục!

Bằng như, nói tỷ mà nghe, bọ hung chỉ gặp bọ hung khách có ít nhiều quân tử tính, hai con may mắn khiêng về đến nơi đến chốn, không bị lưu manh phá đám dọc đường… Khi ấy, hang đã khoét rồi, miệng hang tròn trịa, vừa khéo, vừa khít với cục phân; khi ấy, bọ hung chỉ ráng sức khuân của vào hang, cục phân vừa chui lọt vào trong thì bọ hung liền bít lắp miệng hang, chỉ để còn một mình một đống, hoặc quá lắm là cũng với bọ khách, tức là hai đứa mặc sức mê mắn tàng tịch với món ngon ao ước! Vạn tuế cái buổi hạnh phúc tràn trề này! Tuy hang thô sơ không có quạt máy trên trần nhưng nhờ cha ông khéo truyền nghề, bọ hung biết đào sâu nên ánh nắng không lọt thấu hang mát vô cùng! Sẵn của ngon, sẵn yên tịnh, trên kia cửa đã bít, ai đâu đi ngang cũng không biết dưới này có ẩn tàng của báu, xa xa tiếng dế vô tình như khêu như gợi, giờ phút này và trong phòng này mới phải là nơi làm việc bằng răng nhọn và bằng bao tử mạnh lành. Bọ hung “xực” cục phân to tướng, khi mình ên, khi với một bạn duy nhứt, không mời ai thêm! Đứa nào, đứa nấy, gục mặt gần đầu mà ăn, không dám nhúc nhích, không dám cục cựa vén khéo tỷ mủ không cho mất miếng nào.

- Hỏi ăn gì mà trịnh trọng đến thế?

- Xin thưa: ăn phân ăn cứt! Ai dám cười! Đời không bọ hung sẽ là một đống phân, đâu có sạch và nên thơ như vầy!” (hết trích)

***

Tui dám chắc, ai chưa từng chơi đá dế sẽ không cảm nhận hết cái thú chơi này!

V.Q.T

Ảnh copy trên mạng

Hoa Tigon...

 




… còn có tên gọi khác là hoa trái tim, hoa tim vỡ. Tên khoa học: Antigonon leptopus Hook.Et Arn. Họ: Polygonaceae (họ Rau Răm).

Tigon có hình dáng lạ, nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng lại có sức sống vô cùng mạnh mẽ, khả năng sinh trưởng tốt nên được nhiều người ưa chuộng nhất là hoa tigon có chứa nhiều hoạt chất chống oxy hoá, chống viêm và giảm đau cực kỳ hiệu quả như hentriacontance, feryulic acid… bên Đông y người ta hái lá và hoa đem phơi khô để làm thuốc chữa bệnh đau lưng, đau khớp, giảm sưng đau, kháng viêm…

Thích nhất ở hoa Tigon là biểu trưng cho tấm lòng cảm thông với những cuộc sống khó khăn, những mảnh đời bất hạnh…

Ảnh: hoa Tigon nhà người ta trông thật kiêu sa…

V.Q.T

Bù rầy...

 



Hồi tối qua không ngủ được, mở nhạc nhè nhẹ nghe đến hơn 2 giờ sáng… khi ngủ nằm mơ thấy đủ thứ lộn xộn… sáng dậy nhớ mang máng hồi nhỏ chơi bù rầy.

Ờ hén, vậy còn nhớ được chút gì, sao không kể ra đây để cho thấy con nít hồi xưa có thú vui dân dã, bình dị nhưng đầy lý thú, đó là thú chơi bù rầy!

Nhớ hồi nhỏ còn mài đũng quần ở mấy lớp tiểu học của trường La San, Sóc Trăng, mùa hè bọn tui có thú vui chơi con bù rầy, vì mùa này có nhiều bù rầy và người bán bù rầy kiếm ăn được vì con nít thời này trai lẫn gái đều thích chơi bù rầy, đứa nào bắt được thì đỡ tốn tiền, còn không thì phải mua vậy!

Tui thì khoái bắt hơn là mua vì bắt được mới cảm nhận hết cái độ sướng chứ? Mà cũng dễ bắt, vào mùa này nó cũng giống như dế, thinh không ở đâu nó bay vô nhà, dế thì nghe tiếng gáy, còn bù rầy hay bay lại chỗ đèn sáng, khi bay nghe gây tiếng xè xè nên dễ biết, cứ canh bắt nó rồi khoe tụi bạn, tao bắt được con bù rầy chiến nghen tụi bây! Còn khoe nhau ở chỗ cánh mềm bên trong mỗi con nó có chỉ gân khác nhau, có con chỉ gân tạo nên nét giống chữ hay số được cho là đồ độc, quí nghen!

Bù rầy, còn gọi là bọ rầy là loài côn trùng cánh cứng, không hôi, không cắn và không độc hại. Nó cỡ ngón tay cái, có con cánh màu nâu, có con màu xám trắng, con màu vàng… Màu nào cũng được miễn là nó bay lâu là thuộc con chiến!

Chiến là vì khi lật hai cánh cứng của nó, rồi chập sát nhau, cầm chặt giữa ngón cái và ngón trỏ. Lật ngửa con bù rầy, giơ đít về trước miệng, thổi phù phù, lập tức, bù rầy sẽ đập hai cánh lụa xè xè, như đang bay tạo gió mát.

Con chiến tức là khi thi đấu con của đứa nào bay dài nhất là thắng, con bay hăng hơn 15 - 20 phút, bay tới nỗi cứt sền sệt màu nâu đen chảy ra đít vẫn bay, lúc này báo hiệu nó đuối rồi!

Còn không thì kê sát nó gần mặt mình để nó bay, cánh nó quạt gió mát mát, có gió mát mà không cần quạt và khỏi mỏi tay thì sướng thiệt!

Người bán bù rầy còn bày trò dụ khị con nít, họ chế tạo xe bù rầy bằng dây chì cỡ cọng chỉ, uốn thành chiếc xe 4 bánh, có cần chỉa lên tạo cái móc ở đầu để kẹp cánh bù rẩy, nếu xe để thẳng nó sẽ chạy thẳng, còn không thì uốn cong sườn xe để khi bù rầy đập cánh, xe chạy vòng vòng… chẳng cần pin xe vẫn chạy vù vù, con nít đứa nào không khoái mới lạ!

Bù rầy bị bắt chơi kiểu này, nó sống được được 3-4 ngày là chết queo! Chết thì bắt con khác hoặc mua, tồn chừng 5 cắc/ một con, còn mua xe bù rầy tốn 1 đồng/ chiếc là có đồ chơi rồi!

Con nít bây giờ làm gì mà biết được cái thú chơi bù rầy như thời của bọn tui ở thập niên 60.

V.Q.T

Ảnh copy trên mạng.