Thứ Hai, 3 tháng 5, 2021

Đôi lúc không làm gì cả là cám ơn...

 



Buổi sáng chở bà xã đi chợ nhỏ đường Trần Văn Kỷ, Bình Thạnh, đang đậu xe chờ bên đường, cạnh đó có một người cũng đang chờ giống như tui.

Bỗng nhiên ông ấy lại gần hỏi:

- Chiếc xe này có giống chiếc sprint hồi xưa không?

Tui quay sang trả lời:

- Khác, anh! Xe này đời mới nên có đề và số tự động, máy 4 thì nên xe chạy xăng không pha nhớt!

- Vậy hả? Tui cũng từng chạy chiếc sprint, tưởng nó giống xe hồi xưa, trông anh râu ria, tóc bạc trắng, chắc là tuổi cũng cao mà còn chạy xe này nên hỏi thăm!

Tui nghĩ thầm trong bụng, ổng trông còn bảnh tỏn hơn mình. Tướng cao ráo, người roi roi, tóc hoa râm... áo bỏ trong thùng trông lịch thiệp. Tui chưa kịp hỏi, ổng hỏi trước:

- Anh bao nhiêu tuổi?

- Tui 66 tuổi. Còn anh?

- Tui 81 tuổi!

- Oa, tui tưởng anh chừng 60 là cùng, ai ngờ hơn tui 15 tuổi, chắc là ai cũng lầm như tui!

Không biết có phải tại mình khen? Bỗng dưng ổng tâm tình một hơi...

- Xưa tui học trường Chasseloup Laubat. Giờ tui còn dạy tiếng Pháp ở nhà và một số tụ điểm. Con cái định cư ở Pháp, vừa rồi tụi tui ở bển với con mấy tháng, buồn quá trời, cũng may về trước đợt covid nên không bị cách ly... Qua chơi với con cho biết, ở quê nhà vẫn vui hơn dù chỉ có 2 vợ chồng thui thủi với

 nhau thôi! Nhà tui ở gần đây nè, đường Lê Quang Định, bữa nào anh ghé nhà tui chơi...

Tình cảnh của ổng sao y chang như mình, song thân già (hai khỉ già) thui thủi với nhau cũng buồn nhưng còn buồn hơn khi sống tha hương!

Đang lúc tám chuyện, vợ ổng đi chợ xong ra tới, tui vội chào bả và quên bén mất hỏi số phone... khi bả leo lên chiếc Dream ổng chở đi rồi, tui mới tiếc hụt mất không quen được một người trí thức...

Tui không nói gì cả... nhưng đôi lúc như thế là cám ơn!

V.Q.T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét