Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2022

Nỗi buồn...


Hôm 28/4, chị Việt Hoa kêu tôi ghé nhà lấy cuốn sách “Chuyện cũ Sốc Trăng” di cảo - tập 2 của bác hai Vương Hồng Sển vừa mới xuất bản.

Nhận được sách, tôi hăm hở đọc ngay… đến trang 24 có đoạn như sau:

“Nhưng tôi nhớ lại, vừa rồi, hôm mười sáu tháng chạp (29/1/1945) tôi đang ở nơi phòng khách, bỗng con nhỏ ở từ bên căn nhà của Ba tôi, tay cầm một cái lư hương trút sạch tro nhang, con ở nói: Cậu Tư (tức Cảnh, em tôi), sai đem trả lư hương nầy, và cậu Tư không bằng lòng cho tôi thở mẹ vợ tôi chung với tổ tiên họ Vương nữa! Trời ơi! Lư hương ấy là lư hương của nhạc-mẫu tôi, của mẹ của cô Tư Tuyết, tức là chị dâu của Cảnh, tôi cầm lư hương sạch tro sạch nhưng lòng đau như cắt, tự nghĩ không dè đứa em nhẫn tâm như vậy, nước mắt nước mũi tuôn ròng ròng, tôi không cần lau, tôi đứng khóc ngon lành, vì lòng hiếu-đạo và như thấy trước mắt một điểm đại bất tưởng sẽ xảy ra đến cho tôi, mà quả thật như vậy, vì sau đó hai đứa tôi, cô Tuyết và tôi, xa nhau kẻ nam người bắc, tôi nay nhìn nhận, một phần lớn, không phải lỗi trọn về cô, và quả tôi có một đứa em thiếu lương-tâm, thiếu lòng từ thiện, có việc gì bất bình thì phân trần hơn thiệt với tôi, lư hương có tội tình gì mà trút sạch, vợ tôi không đau lòng và không thôi tôi sao đặng. Việc đã qua, nên để cho qua luôn, nay hai đứa đã ly dị dứt khoát rồi, nhưng nếu hồ sơn tan rã, duyên nợ hai tôi dở dang, nguyên do cũng vì tôi không biết dạy em tôi và xin lỗi Tuyết, hãy chừa cho một đường, ngày sau đứa nào chết trước, đứa kia được tiễn một dặm đường tự hối. Nói cho đúng, anh đây vẫn là người biết phục thiện, sự thật có lẽ em tôi bực tức chị dâu một điều gì và chất chứa sự giận đã từ lâu nên mới có cử chỉ mất bình tĩnh như vậy, nhưng dẫu thế nào trong nhà vẫn còn người lớn là Ba tôi, cha của cả ba con, sao không hỏi ý-kiến và ngang tàng tán tận lương-tâm đến thế? Việc nhà của tôi sau này đổ vỡ, hai tôi thôi nhau cũng vì lư hương bị hất nầy,” (hết trích)

Đọc xong đoạn này, tôi đau thắt cả lòng, hồi đó thắp

nhang trong nhà mỗi ngày là do ba tôi, và chuyện nầy chính tôi đã nghe ba tôi (cậu Tư Cảnh) kể vì thấy chị dâu (cô Tư Tuyết) nhiều lần dẫn trai về nhà tư tình, kẻ cắm sừng anh mình như vậy, không xứng đáng để ba tôi thắp nhang cho má của bả, nên ba tôi trút sạch tro nhang lư hương và đem trả cho bác như lời kể của đoạn trên.

Đau buồn vì chuyện như vậy, sao bác hai tôi lại viết làm chi (nội bộ gia tộc biết là quá đủ rồi) và giờ in ra sách nữa, người đọc sẽ nghĩ gì về ba tôi?

Lẽ ra tôi cũng không kể ra đây, nhưng vì sách đã xuất bản, nên tôi cũng xin kể ra đây luôn để mọi người hiểu rõ và bình xét cho ba tôi:

“Lúc bác hai lâm bệnh (1996) nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Trãi, ba tôi ở Sốc Trăng lên thăm, khi tôi và ba tôi mới vừa bước vô phòng, nhìn thấy ba tôi, bác hai tự dưng mắng chửi ba tôi xối xả: “Cảnh, tại mày mà gia đình tao tan nát…”. Nếu như bác hai nước mắt nước mũi tuôn ròng ròng… khóc ngon lành (như lời kể trên) còn tôi khi thấy ba mình bị như vậy, chỉ biết khóc nghẹn và cùng ba ra về.”

Con thương yêu, kính trọng bác hai bao nhiêu thì đối với ba, con càng yêu thương, kính trọng hơn gấp nhiều lần.

Nhưng trong trường hợp này, cho con được phép đứng về phía ba, vì chuyện ba con trút tro nhang lư hương như vậy, theo con nghĩ là không sai, và nếu có sai thì so với kẻ ngoại tình dẫn trai về nhà nhiều lần thì ai sai hơn? Chuyện xảy ra hồi đõ, bác hai và cô Tuyết tan vỡ, bác đổ lỗi tại ba trút bỏ tro nhang lư hương, con cho là không phải vì vợ ngoại tình thì trước sau cũng sẽ đổ bể, gia đình tan nát!

Buồn khi viết ra đây, nhưng khi phải im lặng càng buồn hơn!

V.Q.T 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét