Dư luận đang xôn xao về việc thi và học môn sử với 2 luồng ý kiến khác nhau: có ý kiến cho rằng môn lịch sử không nên để tự chọn vì ít học sinh theo học. Ngược lại cũng có ý kiến cho rằng cách dạy và học sử trong trường nên thay đổi để thu hút học sinh.
Để trả lời cho vấn đề này, tôi xin kể lại chuyện dạy và học
sử ở thập niên 70.
***
“Thời đó, tôi đang học bậc trung học ở trường La San - Khánh Hưng, Sóc Trăng, môn sử - địa do thầy Nguyễn Văn Thu đảm trách giảng dạy từ lớp đệ thất đến lớp đệ tứ.
Thầy chạy xe vespa sprint màu xanh lam và đeo kính mát đen,
mặt thầy có vết thẹo trông rất ngầu, nên trò đặt biệt danh là “Thu thẹo” nhưng
thầy lại dễ và hiền vì thầy chưa đánh đứa nào cả!
Trò nào cũng thích môn sử - địa vì cách dạy của thầy rất
khác biệt, rất thú vị và dễ nhớ. Môn sử có nhiều truyền thuyết về nhân vật chống
giặc ngoại xâm… được nghe thầy kể y như truyện thì quá hấp dẫn và dễ nhớ? Môn địa
cũng vậy, thầy cũng kể thế mạnh kinh tế nước này nước nọ ra sao… thầy không chỉ
nhớ chính xác năm tháng mà thầy thuộc nằm lòng vẽ vanh vách một mạch bản đồ địa
lý một quốc gia trên bảng, để trò vẽ theo trong tập rồi thầy sẽ chấm điểm. Cuối
tháng thầy sẽ cộng điểm vẽ và điểm trả bài cho mỗi trò. Thầy dạy thì thích rồi,
chỉ có ngán một điều là phải trả bài cho thầy.
Cách kiểm tra của thầy là trước khi dạy bài mới, thầy sẽ kêu
vài ba đứa lên trả bài cho điểm, đọc thuộc làu làu, rõ và lớn được điểm cao, đọc
lấp vấp điểm thấp, không thuộc thì zero điểm, hoặc có khi thầy cho nợ lần khác,
lần hai có điểm nhưng sẽ không cao.
Tôi nhớ có lần bị thầy gọi lên trả bài đúng ngay chóc lúc
mình không thuộc bài, tim đánh thình thịch, thôi đánh liều thử xem sao? Hôm đó,
khi lên trả bài tôi chỉ đọc rõ vài câu đầu trong bài, sau đó nhép miệng lí nhí
y như đang thuộc bài và khi kết thúc bài đọc rõ chữ cuối. Thầy nghe xong gật đầu
và cho điểm. Mừng quá trời luôn, về khoe với mấy đứa mánh của mình, tôi nhớ
hình như mấy đứa nữa lọt qua chỗ hở của thầy từ mánh của tôi!
Đâu phải thầy lúc nào cũng chuẩn xác hết đâu, vẫn có chỗ hở
chứ! Trò thì người đời có câu “nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò” là vậy!”
Thầy tôi khi dạy không bao giờ cầm sách, lối dạy của thầy là
kể chuyện nghe rất hấp dẫn nên môn thầy dạy trò nào cũng thích. Với lối dạy như
thế nên thầy không chỉ dạy ở trường tôi mà nhiều trường tư thục khác như trường
Trần Văn, trường Lam Sơn, trường Tố Như… thời đó, nói đến thầy Thu dạy sử - địa
ở Sóc Trăng ai cũng rõ biệt tài của thầy!
***
Không biết bây giờ có ai dạy môn này như thầy Thu của tôi
không? Theo tôi cách thầy dạy là hiệu quả nhưng có vẻ hơi cá biệt? Không phải
ai cũng kể chuyện được như thầy.
Nhưng dù sau, tôi đồng tình với ý kiến thứ hai, có nghĩa là
nên đổi mới cách dạy và thi cử để học sinh học môn sử cảm thấy thích thú và
không chán ngán khi thi.
V.Q.T
P/S: Thầy Thu đeo kính và học trò lớp của Việt em tôi (bìa phải) ở trường La San - Khánh Hưng, Sóc Trăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét