Thứ Tư, 17 tháng 8, 2022

“BỌN ĐỆ TỬ CỦA THẦN EUCULAPE LÀ CHÚNG TÔI, CÓ LỜI THỂ PHẢI VỊ THA VÀ KHÔNG ĐƯỢC NHẬN CỦA CHO”..

 


Nhân cộng đồng mạng và dư luận đang lên án thiếu tá quân đội và giám đốc bệnh viện trong vụ tai nạn gây chết nữ sinh.

Mời mọi người đọc trích đoạn dưới đây của ông Vương Hồng Sển:

LƯƠNG Y LỚP XƯA

“Nhắc lại căn bịnh của tôi, tôi mang nó lê dài qua ngày tháng. Hôm cưới vợ và gặp anh ở Sa Đéc mới là nguy cho tôi chớ. Đêm tân hôn, tôi cất giấu gói thuốc viên đem theo đề phòng uống cơn nguy cấp, tôi nhét gói thuốc dưới gối rồi phải ra làm phận sự hầu hạ và rót rượu cho quan khách, nhở đâu vợ tôi ở trong buồng lục lạo bắt được gói thuốc, chị ta khóc cho một mách tưởng bạc phận vớ phải thằng chồng ghiền và khi tôi kiếm gói thuốc thì nó ở trong ống nhổ. Phải là chết cha tôi chưa? Tôi không dám nói một lời phản đối, mà cũng may nhờ ông bà phù hộ hay là nhờ cưới được con vợ có đít-lôm, mừng lòng nên trọn mấy ngày trăng mặt không đau bụng phút nào. Rồi vợ tôi sanh con đẻ cái cả bầy, thằng Ngôn (trùng tên với ông đốc phủ ở Phú Lâm sếp của hai đứa mình đó), rồi con Nga, thằng Ngươn, vân vân tôi đều lựa tên có chữ “Ng” đứng đầu cho xứng với câu anh nói giỡn năm xưa là một xâu tiền “ngành xĩnh”!

Từ năm anh đổi về Sốc Trăng, anh em mình cách biệt, sau đó tôi đau một trận cửu phần tử nhất phần sanh, anh đừng hỏi tôi năm nào, tôi không nhớ, duy biết chắc năm đó nhà thương Chợ Rẫy vẫn còn mang tên Hôpital Lalung Bonnaire và do chính ông này làm giám đốc, cũng như nhà thương Đồn Đất lúc ấy vẫn do ông bác sĩ Grall bổn thân điều khiển, cả hai ông là ông thầy thuốc kỳ cựu có công lớn với bản xứ và để nhớ ơn hai ông Hoa Đà nầy nên đã lấy tên đặt cho hai dưỡng đưởng quan trọng này. Tôi nhớ năm ấy tôi đau một trận kịch liệt, đau hơn lúc nào hết, vợ tôi thấy nguy quá, uống thuốc nào cũng trơ trơ, nên hoảng kinh chở tuốt tôi vào Chợ Rẫy.

Lúc đó thuốc men chưa hoàn bị như bây giờ, các tay danh thủ ở đây đều chạy mặt, phần thì vợ tôi nhờ giỏi tiếng Tây nên khóc lóc năn nỉ ông Lalung Bonnaire thiết tha quá, ông cầm lòng không đậu, bèn sai đem tôi ra xe nhà và ổng tự lái xe chở thẳng tôi qua nhà thương Đồn Đất. Ông lên thương lượng với vị giám đốc ở đây là bạn già đồng nghiệp hữu Grall, hai người đồng tình cho tôi vào nằm ngay khu bịnh thất dành cho hàng sĩ quan cao cấp nhà bình Tây, vì tôi là thằng anh-đi-rền nhưng làm tại dinh Thống đốc, lại nữa tôi đau một chứng kỳ lạ, cần khám phá có ích tương lai y học.

Lúc ấy chỉ có nơi đây có rọi kiếng quang tuyến X, ít ngày sau rõ được đầu dây mối nhợ của chứng bịnh tôi là cái bọng đái (vessie) có một túi nhỏ, khi nào túi nhánh ấy bị chất độc chứa nhiều thì sưng lên và hành đau bụng, và bây giờ tôi mới biết hèn chi có khi tôi uống thuốc Bắc hay ăn nhằm thứ gì không chịu thì tôi đi tiểu ra nước đục đen đen, lại nhầm tưởng đó là thuốc thần hiệu nên tống khứ chất độc ra, lại thêm tốn tiền nuôi mập bọn dung y báo đời. Grall và Lalung Bonnaire đều lưỡng lự, vì thuở ấy chưa ai dám mổ hay cắt bọng đái (bàng quang) vì sợ chỗ cắt không lành. Nhưng một cũng liều, hai cũng liều, vợ tôi can đảm làm tờ ưng thuận, khỏi nói lúc tôi đã kề chết nên nghe vợ tôi thuật lại thì tôi gật đầu chấp thuận theo, vì trong trí óc mơ màng nhớ lại vậy chớ hồi bọn Thổ đẻ mình đốt tiền đau thấu mây xanh, mà có hỏi mình có bằng lòng cũng chẳng! Và tôi nói cho anh Tư (gọi theo thứ tự của vợ trước) biết, tôi là người duy nhứt được hai ông đại đanh y Grall và Lalung Bonnaire thân hành giải phẫu, ơn ấy cho đến chết tôi không quên. Mỗi thứ cắt may xong xuôi rồi, khiêng tôi xuống phòng, ông Lalung Bonnaire về sở, lui cui lo phận sự và nghỉ chưa hết mệt thì ông đã thấy vợ tôi đầu bù tóc rối, níu áo blu-zông của ông, xin cứu mạng cho chồng. Số là dì phước nuôi bịnh thấy tình trạng sức khỏe tôi nguy kịch quá, đã thú thật và khuyên vợ tôi hãy kíp lo đồ liệm, vợ tôi nóng ruột đánh liều chân thấp chân cao chạy với kéo ông bác sĩ đầy lòng nhân từ Lalung Bonnaire.

Lại một phen nữa ông bỏ ăn bỏ ngủ, lấy xe chở vợ tôi trở vô Grall, đến phiên ông nếu áo ông nấy và hai người xuống khu bịnh thất… còn có một phòng việc chữa là cầu may sang máu. Nghiệt nỗi thời đó chưa có ngân hàng máu, lại cũng không thử trước để biết máu tôi thuộc loại O hay mô tê gì. Sẵn có hai anh Sơn đá gác bịnh, một Tây chính cống và một anh cà phê sữa mạt-ti-nít-quai, hỏi chúng chúng tình nguyện hiến máu, bèn cắt mạch máu hai bên tay tôi và nối ống cái sự sang máu từ hai thằng Pháp qua một thằng Việt. Nhờ đó mà tôi thoát chết. Rồi lần lần tôi đi đến khỏe khỏe và chờ ngày phục bịnh. Thiệt là ơn cải tử hoàn sanh. Một buổi trưa chủ nhựt, vắng im trong phòng, tôi tập nói như đứa con nít lên ba và mấy tiếng nói đầu tiên của tôi là để tỏ lòng tri ân của tôi đối với hai anh bạn khác màu da và khác quốc tịch. Anh lính chà đáp. Nói vậy là mầy hết chết rồi hả! Ơn với nghĩa làm gì? Đ.m! Hai đứa tao có biết mầy là ai? Cái tục lệ nhà binh, ai nằm phòng nầy là sĩ quan cao cấp, hai tao bị chỉ định phụng sự mày thì chỉ biết phụng sự chớ nào có việc ơn với nghĩa.

Lại nữa, mấy tuần nay, mầy bỏ cơm bỏ cháo, phần rượu chát sắp đôi của mầy, chúng tao nốc trọn, nếu kể về ơn nghĩa thì chúng tao thọ ơn mầy chớ mầy nào thọ ơn chúng tao. Thôi, để tính vầy cho gọn. Nay mầy đã khá, vậy thì rán giữ thân đừng nhõng nhẽo, đừng làm gì bậy bạ, hãy ngủ yên cho sớm để may nầy quan thầy lại viếng bịnh nếu mầy không có nóng lên độ, đó là mấy trả ơn chúng tao rồi đó. Chúng tao cho mầy biết, tụi tao nục quá rồi.”

“Sau khi ra nhà thương, được giấp phép cho nghỉ hai mươi chín ngày, việc làm đầu tiên của vợ chồng tôi là mua chút ít lễ vật, nho cam, và vợ tôi trích trong của hồi môn một đôi vàng chạm chưa tới một lượng, hai tôi vào nhà ông Lalung Bonnaire, ông mừng rỡ, bắt tay thân mật và hỏi thăm tình trạng sức khỏe lăng xăng. Chúng tôi nài nỉ xin ông nhậm chút lễ thành là một cách chúng tôi tỏ lòng ghi ơn tái tạo, nhưng nói cách mấy ông cũng một mực từ chối. Vợ tôi nài nỉ mãi, bỗng ông cười xoà mà rằng: Tôi đã có cách giải quyết vụ rắc rối nầy. Số là tôi sẽ về hưu nay mai. Vậy thì để tôi để địa chỉ lại cho vợ chồng thầy. Nếu thầy thật không quên ơn tôi thì thầy nhớ thỉnh thoảng đôi ba tháng viết cho tôi ít chữ cho tôi. Kể tình trạng sức khỏe của thầy sau cuộc giải phẫu thành công mà kết quả không do tôi mà do sự mát tay của đồng nghiệp hữu kỳ tài Grall của tôi đó. Vợ chồng thầy là người có học chương trình Pháp, ắt hiểu rằng bọn đệ tử của thần Euculape là chúng tôi, có lời thề phải vị tha và không được nhận của cho. Hãy cất đôi vàng đi. Nhưng để thông cảm và khỏi mất lòng nhau, tôi đề nghị bà Ngân (*) hãy ôm mớ trái cây xuống trại bịnh lao mà tặng chị họ, có lẽ họ cám ơn bà hơn là bà đem cho mấy thằng đồng bịnh thất của chồng bà trong mấy tuần qua, bọn chúng chỉ biết có rượu và gái mà thôi.

À! Tôi sắp quên! Thằng con út của tôi vừa bốn tuổi đòi chèo chẹo bảo mẹ nó mua cho nó vịt con đề chơi. Như thầy quyết đã muốn đền ơn tôi, vậy thầy ra ngay chợ bán gà, mua cho con tôi sáu con vịt ra ràn, đừng lựa vịt lớn, hãy tìm những con còn lông măng màu vàng lườm, nó càng la lớn càng tốt, vì thằng con tôi thích nghe tiếng chim kêu và vịt la. Thôi từ giã, rán giữ sức khỏe. Chúng ta gặp nhau chưa phải lần chót”

Trích đoạn “Lương y lớp xưa” trong “Hơn nửa đời hư” của tác giả Vương Hồng Sển.

(*) Ngân là bạn ông Sển, người bị bịnh kể chuyện mình cho ông Sển.

V.Q.T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét