Từ ngày có con
“vi” mắc dịch, nó ghé vô nhà của một người trong xóm, ai ai cũng đâm ra lo buồn,
sợ sệt chán đủ thứ... nhưng bầu không khí u ám đó được xua tan khi mọi người ở
đây nhận được rau, thịt... từ quỹ nghĩa tình của xã hội.
Mỗi lần nhận
hàng, cả xóm nhộn nhịp, người này réo người kêu với cái volume mở to hết cỡ cho
cả xóm nghe. Ai chậm chạp ra nhận hàng thì bị kêu réo inh ỏi, nhà ai cửa đóng
then cài thì bị nhấn chuông liên hồi...
Đến lượt nhà tui,
bà con không chỉ có nhấn chuông mà còn phải kêu réo om sòm, vì biết cái nhà của
ông già đầu bạc này rề rà lắm, phải thúc ép làm dữ mới được... khi tui lò mò ra
mở cửa thì thấy có một bịch đồ treo lủng lẳng ở tay nắm cửa rồi...
Tấm lòng của bà
con chòm xóm thiệt là dễ thương! Cái tình của bà con đối đãi như thế là còn gì
bằng nữa? Mà chỉ còn ngày nay nữa là hết phong toả rồi!
Những ngày được
hưởng sái lộc bất đắc dĩ từ “vi” có lo, có buồn, có vui... nhưng sợ mắc dịch thấy
mồ luôn!
Bái bay “vi” nhé!
V.Q.T
*** “Mỗi ngày tui chộp một nụ hoa, tui chộp như thế để vui từng ngày, tui chộp như thế để đếm từng ngày, con vi mắc dịch rồi cũng sẽ qua, chúng ta có dịp ngẫm nhìn lại cái tình của chòm xóm quanh ta”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét