Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Khi cô giáo phê...




Buổi cà phê sáng hôm nay của nhóm thông tấn vỉa hè, bỗng dưng trở nên rộn rã, vui hẳn , khác như mọi khi. Bởi mấy đứa cháu của nhà nào cũng đều đạt thành tích học sinh giỏi… Ai cũng say sưa “khoe con, khoe cháu” mình một cách đầy thỏa mãn… Một người trong nhóm lên giọng buồn rượi nói:

– Tui hoài nghi lắm mấy ông à? Bởi tui nhớ, ngày xưa, hiếm lắm một lớp mới có đôi ba học sinh giỏi. Còn bây giờ trong một lớp toàn là học sinh giỏi, chỉ một đứa là khá là sao?

– Ôi, ông cứ so sánh học sinh thời nay và thời xưa, lúc xưa làm gì biết dùng internet làm gì có ông google, làm gì có smartphone… bây giờ tụi nhỏ nó giỏi hơn mình nhiều, thì tốt cho nó, mừng cho nó có sao đâu?

– Nếu nó thật sự giỏi thì ai lại không mừng? Tui cho rằng đó là thành tích ảo, một căn “bệnh thành tích” của ngành giáo dục lâu nay? Đi học là để cho con nó có kiến thức, chứ đâu phải là đi học để cho con được học sinh giỏi, về treo lên tường! Thành tích học tập của con em mình nếu phi thực tế thì có đáng vui không? 

– Ừ hén! Bởi vậy, trong sổ học tập của con mà thấy cô giáo phê “con anh còn ngu” thì lại mừng và khi cô giáo phê “con anh hết ngu” thì buồn lắm nghen!

8 SÀI GÒN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét